Một thoáng lơ đễnh, Nhiếp Tung ngã ngồi xuống mép giường, sợ đè trúng cánh tay bị thương của cô, vội vàng định đứng dậy nhưng chưa kịp, đã bị cô nắm chặt cổ tay kéo xuống lần nữa…
“Có chuyện gì vậy?” Nhiếp Tung đưa một cánh tay ngăn cách giữa anh và cô, tiện thể che đi phần thân trên đang để trần, anh dịu dàng hỏi: “Tôi đi mặc áo trước, được không?”
Không cần nghĩ cũng biết, Doãn Hy chắc chắn sẽ không đồng ý, cô lắc đầu kiên quyết: “Không muốn!”
Nhiếp Tung dịu giọng dỗ dành: “Tôi không đi đâu cả, mặc áo xong sẽ ngồi đây với em.”
“Tôi không muốn anh mặc áo.”
Cứ tưởng khi ốm thì cô sẽ ngoan ngoãn một chút, ai ngờ dù đang sốt vẫn không quên… “thả thính”. Mắt đỏ hoe, khuôn mặt đầy tủi thân, khiến Nhiếp Tung cảm giác như mình mới là người làm sai điều gì. Anh vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ.
“Em muốn tôi làm gì?” Anh kiên nhẫn hỏi.
Doãn Hy chậm rãi đưa tay từ cổ tay anh lên bắp tay, mắt vẫn chăm chăm nhìn anh không chớp: “Người anh mát quá… dễ chịu thật.”
Nhiếp Tung thầm biết, mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy, anh chờ cô nói tiếp.
“Anh làm miếng dán hạ sốt của tôi nhé, được không?”
Nhiếp Tung nhìn chằm chằm đôi tay cô đang nắm chặt lấy cánh tay anh, mỉm cười: “Chẳng phải tôi đang ‘dán’ sẵn rồi sao?”
“Không đủ.” Doãn Hy lại lắc đầu, giọng rầu rĩ, “Tôi muốn ôm miếng dán.”
Có thể vì đang ốm nên trông cô yếu ớt quá đỗi, cũng có thể vì ban nãy anh vừa nói “muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-ta-hoa-nguoi-ky-doa-di/2716716/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.