Tối đến, khi cái tên “ Trương Trì” hiện lên màn hình điện thoại của Doãn Hy, lúc ấy cô mới thực sự tin là anh ta không đùa. Cô dẫn Nhiếp Tung xuống lầu, vừa ra đến quầy lễ tân của nhà nghỉ thì thấy người đã đến. Ông chủ nhà nghỉ giới thiệu một quán cơm gia đình địa phương, ba người quyết định đi ăn thử. Trương Trì gọi một chai bia đặc sản, rót cho mỗi người một ly nhỏ. “Không phải chứ, sư huynh keo kiệt vậy luôn à? Mỗi người chỉ được có một chén bé tẹo?” Doãn Hy nâng ly lên, chọc ghẹo anh. Vừa nghe cô nói, Trương Trì như chợt nhớ ra gì đó, lập tức giật lấy ly rượu trong tay cô, thu lại nụ cười: “À đúng rồi, em bị viêm vết thương, không được uống rượu. Một chén nhỏ cũng tịch thu luôn.” “Xì ——” Mùi rượu vừa chạm mũi, còn chưa kịp nếm thì đã bị lấy đi, Doãn Hy giậm giậm chân tỏ vẻ không hài lòng. Trương Trì làm như không nghe thấy, quay sang hỏi Nhiếp Tung: “Thầy Tiểu Nhiếp, uống với tôi vài ly chứ?” Doãn Hy liền ghé sát lại, chăm chú nhìn vào ly rượu của Nhiếp Tung, rất chu đáo hỏi: “Anh uống được không? Không thì để tôi giúp cho.” Nhiếp Tung liếc cô một cái, lặng lẽ dời ly rượu sang phía bên kia, rồi nói với Trương Trì: “Tửu lượng tôi không tốt, chỉ uống được một ly thôi, mong anh thông cảm.” Hiếm hoi mới thấy Doãn Hy bị “bóp nghẹt quyền lực”, Trương Trì mừng còn không kịp, đâu thèm so đo Nhiếp Tung uống được nhiều hay ít, lập tức cụng ly. Không dụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-ta-hoa-nguoi-ky-doa-di/2716717/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.