Cơn mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, làn sương nước tích tụ phía xa trên những dãy núi trùng điệp, từng lớp từng lớp tỏa ra mênh mang. Doãn Hy khép chặt cửa sổ và cửa kính dẫn ra ban công từ căn phòng, ngăn tất cả khí lạnh và hơi ẩm bên ngoài lớp ánh sáng ấm áp của căn phòng.
Ánh mắt của Nhiếp Tung chưa từng rời khỏi cô. Khi cô quay lại đứng trước mặt anh, anh kéo cô ngồi lên đùi mình. Anh cúi đầu ngửi tóc cô, mùi hương nhè nhẹ của dầu gội quyện với hơi nước mưa khiến anh ngây ngất. Anh hỏi cô: “Sao em lại tắt điện thoại?”
Giọng anh trong trẻo và trầm ấm, như một dòng nước ấm chảy vào tim người. Doãn Hy rúc vào lòng anh, trán tựa trán, nói: “Vì em sợ mình sẽ mềm lòng.”
“Em còn lâu mới mềm lòng. Em là người sắt đá nhất đấy. Anh gọi không biết bao nhiêu cuộc, gửi không biết bao nhiêu tin nhắn, nhưng vẫn không chờ được hồi âmi từ em.” Nhiếp Tung siết chặt vòng tay, giữ chặt cô trong lòng: “Em như vậy chẳng thà thẳng tay chặn anh luôn đi còn hơn!”
Doãn Hy nghịch nhẹ dái tai anh, thở dài khe khẽ: “Em không muốn chặn anh, dù là trên WeChat, hay là… trong tim em.”
“Thế còn nỡ lòng nào… chia tay?”
“Không nỡ.” Bầu trời ngoài cửa sổ xanh thẫm gần như đen, tựa như đá núi trong rừng sâu, trầm lặng và kiên nhẫn. Doãn Hy dừng lại ngón tay đang chạm vào tai anh, mím môi: “Em không kịp suy nghĩ liệu làm vậy có đúng không, lúc đó lý trí và sự khách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-ta-hoa-nguoi-ky-doa-di/2716743/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.