Tiểu Bàng chẳng còn hứng đùa cợt với họ nữa, đi vào kho lấy ra một hộp màu đưa cho Nhiếp Tung.
Nhiếp Tung mở nắp, ánh mắt lóe lên: “Là bột vàng nghiền à?”
“Bố em bảo em đưa cho anh, nói là dùng để sửa bức tranh anh đang giúp bố.”
“Nhiêu đây nhiều quá.”
“Phần còn lại anh mang về đi.”
Nhiếp Tung ngạc nhiên, vội đứng dậy: “Bác Bàng đang ở đâu? Anh phải đi cảm ơn.”
Tiểu Bàng khoát tay: “Không cần, đây là tiền công anh sửa tranh.”
“Không được, chuyện nào ra chuyện nấy. Lát nữa anh chuyển khoản tiền màu cho cậu.”
“Không liên quan đến em, anh đừng hại em nữa.” Tiểu Bàng nói xong liền chuồn mất.
Thái độ nghiêm túc của Nhiếp Tung khiến Doãn Hy cũng nghiêm chỉnh theo, cô đứng dậy hỏi: “Sao vậy?”
Hộp bột vàng trong tay như nặng ngàn cân, ánh mắt Nhiếp Tung trầm xuống: “Bác Bàng đã mấy năm không làm bột vàng nữa rồi.”
“Tại sao?” Doãn Hy nhận lấy hộp, cúi xuống nhìn kỹ: “Thiếu nguyên liệu à?”
“Em biết bột vàng làm ra thế nào không?”
“Theo như anh từng kể với em, em đoán là: trước hết nghiền đá nguyên chất, từ thô đến mịn cho đến thành bột, sau đó là rửa, lắng, lấy màu rồi sấy khô. Có đúng không?” Cô ngẩng mặt lên, vẻ mặt đầy tự tin.
Nhiếp Tung cười khẽ, cọ nhẹ mũi cô một cái: “Cũng gần đúng.”
“Vậy thì vì sao lại không làm nữa?” Doãn Hy càng thêm khó hiểu.
“Làm bột vàng cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-ta-hoa-nguoi-ky-doa-di/2716744/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.