🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Từ việc ôm nhau chung giường, đến chạm mặt, đến hôn môi, Doãn Hy hoàn toàn không đi theo trình tự nào cả, khiến Nhiếp Tung một người không có chút kinh nghiệm yêu đương hoàn toàn mất thế chủ động. Giống như bây giờ, trong đầu anh vẫn là nụ hôn mà cô dành cho anh, khác hẳn nụ hôn cháy bỏng và gấp gáp trong đêm cô bị sốt cao ở thị trấn nhỏ. Nụ hôn này mang mùi vị của mì, mềm mại và ngắn ngủi, khiến anh say mê nhưng cũng tiếc nuối.

“Đang nghĩ gì vậy, thầy Tiểu Nhiếp?” Ngô Mẫn Chi vỗ nhẹ vai Nhiếp Tung, kéo anh ra khỏi cơn mộng mị, “Đề tài hợp tác với Viện Nghiên cứu Địa chất tiến triển thế nào rồi? Về nguyên liệu khoáng chất dùng cho sắc tố, có phát hiện gì mới không?”

“Đang làm thí nghiệm và so sánh mẫu, có nguồn mới hay không phải đợi phân tích dữ liệu xong mới biết.” Nhiếp Tung uống một ngụm trà, đè nén nỗi nhớ trong lòng, giữ lại người đang định rời đi, “Anh Mẫn Chi, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì vậy?” Ngô Mẫn Chi rất tò mò. Đối với một nhân tài toàn năng trong lĩnh vực phục chế như Nhiếp Tung, thì rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến anh thấy bối rối?

Nhiếp Tung liếc nhìn xung quanh, ra hiệu ra ngoài văn phòng nói chuyện. Sau khi ra khỏi, anh còn cẩn thận đóng cửa lại.

Ngô Mẫn Chi càng thêm hiếu kỳ: “Chuyện gì mà bí mật ghê vậy?”

Nhiếp Tung cúi đầu, đẩy gọng kính trên sống mũi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tôi muốn hỏi… nếu một cô gái không đồng ý làm bạn gái của mình, nhưng lại không từ chối những hành động thân mật, thì điều đó có nghĩa là gì?”

Ngô Mẫn Chi suy nghĩ muốn nổ đầu cũng không ngờ Nhiếp Tung lại hỏi mình chuyện này. Anh ta liền ghé sát lại, hạ giọng hỏi: “Là Tư Dao à?”

“Không phải.”

Ngô Mẫn Chi nghĩ anh ngại nên không nhận, cũng không truy hỏi thêm, chuyển sang hỏi chi tiết khác: “Vậy để tôi hỏi kỹ hơn, cái gọi là ‘hành động thân mật’ của anh là tới mức nào?”

“Chính là… kiểu thân mật của người yêu ấy…”

“Ồ—” Ngô Mẫn Chi lập tức hiểu ra, cười cười: “Vậy mà anh còn không hiểu à?”

“Hiểu gì cơ?” Nhiếp Tung mặt mày ngơ ngác, cau mày lại.

“Một cô gái đang được anh theo đuổi mà vẫn đồng ý gần gũi thân mật với anh, ý nghĩa thế nào mà anh không hiểu?” Ngô Mẫn Chi thật sự muốn mở đầu Nhiếp Tung ra xem bên trong ngoài phục chế tranh thư họa thì còn gì khác không.

“Chính vì không hiểu nên mới phải hỏi anh.”

Ngô Mẫn Chi bất chợt cảm thấy một loại “hận sắt không thành thép”, nói bằng giọng tha thiết: “Nếu tôi đoán không sai, thì cô gái đó cũng thích anh, đúng không?”

Nhiếp Tung không ngờ anh ta đoán trúng ngay, gật đầu thừa nhận.

“Vậy anh đã từng tỏ tình với cô ấy chưa?”

Hình như thật sự chưa từng nói thẳng ra mặt. Nhiếp Tung gãi đầu, cảm thấy như mình đã hiểu được chút gì đó: “Ý anh là… cô ấy đang đợi tôi tỏ tình?”

“Có phải anh chưa từng nói với cô ấy câu ‘Anh yêu em, làm bạn gái anh nhé’ không?” – Ngô Mẫn Chi gần như chắc chắn là chưa, nếu không thì đâu đến mức rối ren thế này.

Vỗ vai Nhiếp Tung một cái, anh ta khích lệ: “Đi đi, nói với cô ấy đi. Sau này anh sẽ cảm ơn anh thôi.”

“Có thể gọi điện hay nhắn WeChat được không?”

“Phải nói trực tiếp!”

“Chuyện gì mà phải nói trực tiếp thế?” Một giọng nói ngọt ngào kèm theo tiếng cười vui vẻ vang lên phía sau lưng Nhiếp Tung và Ngô Mẫn Chi.

Cả hai quay đầu lại, liền nhìn thấy người vừa đến, chính là Tư Dao, người mà ban nãy bị nghi là nhân vật chính.

“Tư Dao tới rồi à? Tìm anh Nhiếp hả?” Ngô Mẫn Chi nghiêng người nhường chỗ cạnh Nhiếp Tung.

“Thầy Ngô, hai người đang nói chuyện gì vậy?” Tư Dao vừa hỏi vừa bước tới đứng giữa hai người.

“Không có gì đâu, hỏi anh Nhiếp của em đi.” Ngô Mẫn Chi cười đầy ẩn ý, trước khi rời đi còn vỗ vỗ cánh tay Nhiếp Tung, thì thầm: “Cơ hội tới rồi, nói trực tiếp nhé!”

Nhiếp Tung cau mày trừng mắt nhìn anh ta: “Đã nói là không phải cô ấy rồi mà!”

Ngô Mẫn Chi giơ ngón trỏ lên bên môi, vừa nháy mắt vừa gật đầu như thể đang nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”

Dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà rửa cũng không sạch nổi, Nhiếp Tung đành mặc kệ. Quay sang thấy Tư Dao đang cười nhìn anh, anh vội hỏi: “Tìm anh có việc gì không?”

“Không có việc thì không thể tìm anh sao?” Tư Dao cười rạng rỡ như hoa, thì thầm nói, “Tan làm về nhà với em nhé, mẹ em làm món vịt kho mà anh thích ăn đó.”

Nhiếp Tung định từ chối, thì lại nghe Tư Dao nói thêm một câu: “À đúng rồi, dì bảo anh về nhà một chuyến trước.”

Vì vậy, sau khi tan làm, Tư Dao đi cùng Nhiếp Tung về nhà họ Nhiếp trước.

Mẹ Nhiếp đã chuẩn bị sẵn chè đậu xanh bí đỏ, đưa cho Nhiếp Tung và không quên dặn dò: “Đến nhà người ta rồi thì đừng có câm như hến, nói chuyện nhiều vào với Dao Dao, không cần vội về.”

Nhiếp Tung nhận lấy bình giữ nhiệt, lần lượt gật đầu đồng ý.

Tư Dao lập tức khoác tay mẹ Nhiếp, làm nũng: “Dì ơi, dì với chú cùng đi đi mà.”

“Con bé ngốc, nếu dì với chú đi hết, thì ai ăn cơm với ông nội?” Mẹ Nhiếp vừa giả vờ trách yêu, tay lại nhẹ nhàng vuốt tóc Tư Dao, khẽ vén mấy lọn tóc lòa xòa lên và nói đầy dịu dàng, “Đi nhanh đi, đừng để bố mẹ con chờ lâu.”

“Vậy lần sau con sẽ đi dạo phố với dì nhé.”

Chỉ một câu mà đã khiến mẹ Nhiếp cười tít mắt, liên tục khen cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Trên đường đến nhà họ Tư, Nhiếp Tung liếc nhìn Tư Dao đang tung tăng nhảy nhót bên cạnh, cười nói: “Mẹ anh ước gì được rước em về làm con gái ngay bây giờ ấy chứ.”

“Thật à?” Tư Dao chớp đôi mắt to, níu lấy tay áo anh, hỏi, “Vậy còn anh thì sao?”

“Anh thì liên quan gì?”

“Mẹ anh mong em có thể thân thiết hơn với gia đình anh, thế còn anh thì sao, anh Tung?”

Tư Dao dừng bước, ngẩng đầu chờ câu trả lời của anh. Nhiếp Tung bỗng chốc ngẩn người, trong đầu hiện lên hình ảnh người con gái luôn ngẩng mặt trêu chọc mình.

Nhà họ Tư cách nhà họ Nhiếp không xa, chỉ mất hai ba phút đi bộ là tới. Nhưng lúc này, Tư Dao lại không có ý định về nhà ngay. Dù chỉ cần kiễng chân là có thể thấy mẹ mìnhđang đứng trên ban công chờ, cô ấy vẫn đứng chôn chân dưới nhà, không buông tha Nhiếp Tung: “Anh có mong em với anh thân hơn một chút không?”

Nhà họ Tư và họ Nhiếp vốn có quan hệ thân thiết, Tư Dao và Nhiếp Tung lại là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Nếu nói hai nhà không từng có ý định tác thành cho đôi trẻ, thì chẳng ai tin. Điểm này, cả Tư Dao lẫn Nhiếp Tung đều hiểu rõ trong lòng.

Đối mặt với câu hỏi của Tư Dao, Nhiếp Tung lần này lại nghe hiểu một cách dễ dàng. Câu hỏi mang đầy tính dò xét ấy là tư thế của người chủ động, là một chiến thuật có thể tiến có thể lùi, nhưng đồng thời cũng là vùng nhạy cảm mà Nhiếp Tung không muốn trả lời một cách mơ hồ.

Lại không thể từ chối quá rõ ràng để cô bé mất mặt, anh đỡ gọng kính một cái, mượn động tác đó để rút tay áo ra khỏi tay cô ấy đang nắm, rồi cười: “Em chẳng phải vẫn là em gái nhỏ của nhà anh sao?”

Em gái… lại còn là “em gái của nhà họ Nhiếp”…

Tư Dao nhất thời không phân biệt được Nhiếp Tung thật sự không hiểu kỳ vọng của hai gia đình, hay là đang giả ngốc. Cô ấy bước theo anh, khẽ cười nhạt: “Chỉ là em gái thôi à?”

Tư Dao cũng chẳng rõ vì sao mình lại đột nhiên ép hỏi anh như vậy. Nếu như lúc trước còn là dò xét mập mờ, thì khoảnh khắc này chính là thẳng thắn bày tỏ lòng mình. Cô ấy cảm thấy trong lòng như bị một câu “không phải cô ấy” xé toạc một khe hở, những tâm tư thiếu nữ theo ánh nắng hè từ kẽ hở ấy tràn ra. Cô ấy khao khát có được một câu trả lời, cho dù tình cảm đó có là do người lớn mai mối gán ghép, cô ấy vẫn muốn một lời cam kết rõ ràng.

“Chỉ là em gái thôi sao?”

Nhiếp Tung bước chậm lại, khẽ gật đầu: “Ừ.”

Sau màn dạo đầu giữa hai người bọn họ, bữa tối đương nhiên sẽ không thể là một bữa tiệc vui vẻ. Không còn những trò đùa mập mờ mà cả hai đều không dám vạch trần như trước nữa, giờ đây chỉ còn sự ngượng ngùng vô tận lởn vởn giữa Nhiếp Tung và Tư Dao. Sau khi chơi ba ván cờ với bố Tư, Nhiếp Tung cuối cùng cũng lấy cớ rời đi.

Về đến nhà, tất nhiên không tránh khỏi bị mẹ Nhiếp chất vấn. Nhiếp Tung ngồi trên sofa, im lặng không nói một lời, khiến mẹ Nhiếp tức đến thở dài liên tục: “Sao mẹ lại sinh ra một đứa như con chứ! Con gái nhà họ Tư lanh lợi hoạt bát thế mà con cũng không biết quý trọng, con còn đợi gì nữa? Đợi tiên nữ trên trời rơi xuống trước mặt con à?”

Nhiếp Tung biết mẹ rất thích Dao Dao, trong lòng cũng đã xem cô bé như con dâu tương lai của nhà họ Nhiếp. Trước kia anh không phản bác nhiều, chẳng qua vì đôi bên chưa nói rõ, anh không muốn làm không khí giữa hai nhà trở nên khó xử. Nhưng nghe ý tứ trong lời mẹ Nhiếp hôm nay, không chỉ đơn giản là có suy nghĩ ấy nữa, bà thậm chí đã nhận định chắc chắn rằng Tư Dao chính là con dâu nhà này rồi.

Chuyện này không ổn rồi!

“Mẹ, từ đầu đến cuối con chỉ coi Dao Dao như em gái.”

Từ trước đến nay, Nhiếp Tung gần như chưa bao giờ bày tỏ rõ ràng quan điểm trước mặt bố mẹ. Vậy nên khi anh vừa mở miệng, mẹ Nhiếp đang lải nhải lập tức cứng họng, ngay cả bố Nhiếp đang đọc báo nãy giờ không tham gia cuộc nói chuyện, cũng ngẩng đầu lên.

“Con… con nói thế là có ý gì?” Mẹ Nhiếp tức đến mụ mị đầu óc, quay sang bố Nhiếp hỏi, “Ông Nhiếp, con trai ông rốt cuộc có ý gì đây?”

Bố Nhiếp liếc bà một cái, điềm nhiên đáp: “Nghĩa đen thôi, bà không hiểu à?”

“Cái gì mà chỉ coi là em gái chứ? Nó đã hai mươi lăm tuổi rồi, không yêu đương, không kết hôn sao?” Mẹ Nhiếp tức đến mức giọng cũng cao hẳn lên.

“Bà cũng vừa mới nói nó hai mươi lăm, vậy sao bà còn phải lo hộ nó?” Bố Nhiếp chẳng còn tâm trạng đọc báo nữa, gấp tờ báo lại, đặt sang một bên.

“Gì mà tôi lo hộ! Nhiếp Văn Viễn, con trai tôi, tôi không lo thì ai lo?” Mẹ Nhiếp tức đến giậm chân.

“Có chuyện gì vậy?” Nhiếp Phàm Chu đẩy cửa phòng làm việc ra, chậm rãi bước ra và ngồi xuống cạnh bố Nhiếp, “Buổi tối mà ầm ĩ cái gì thế?”

“Ông nội, cháu…” Nhiếp Tung đứng dậy, nhất thời không biết phải nói sao cho phải.

Nhiếp Phàm Chu tháo kính lão, ra hiệu cho anh ngồi xuống: “Từ từ nói.”

“Bố, là chuyện giữa Nhiếp Tung và Dao Dao.” Người mở miệng đầu tiên vẫn là mẹ Nhiếp. Bà biết, Nhiếp Tung là bảo bối trong lòng bố chồng, bình thường dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng cũng thương yêu không ít. Hôn sự là chuyện cả đời, ông cụ sẽ không thể không để tâm.

“Tiểu Tung và Dao Dao làm sao vậy?”

“Hai đứa là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, tình cảm vẫn luôn rất tốt.” Mẹ Nhiếp nói tới đây, vô thức liếc nhìn ông cụ, “Ban đầu còn tưởng hai đứa lớn lên sẽ tự nhiên đến với nhau. Vậy mà nãy nó lại nói nó chỉ coi Dao Dao là em gái.”

Nhiếp Phàm Chu nhìn Nhiếp Tung đang cúi đầu không nói một lời: “Tiểu Tung, có đúng như vậy không?”

“Ông nội, đúng vậy ạ.”

“Bố, bố nghe đấy.” Mẹ Nhiếp thấy Nhiếp Tung nói thẳng như vậy, lại càng giận, “Nếu muốn Dao Dao làm em gái, vậy thì con sớm nhận nó làm con nuôi rồi! Con làm tất cả những chuyện này là vì ai chứ!”

“Mẹ, con chưa từng nghĩ sẽ lấy Dao Dao. Đó chỉ là suy nghĩ đơn phương của mẹ thôi.” Nhiếp Tung không định tiếp tục mập mờ với gia đình, dứt khoát nói rõ: “Nếu mẹ hỏi con có thích Dao Dao không, thì có, nhưng đó không phải là kiểu ‘không lấy không được’. Đó là kiểu thích của một người anh trai thương em gái, là tình cảm như người thân trong nhà.”

“Đều là yêu thương, cưng chiều cả, sao lại không thể cưới Dao Dao?” Mẹ Nhiếp hiếm khi tỏ ra ngang ngược vô lý như vậy, nghĩ đến chắc là vì quá tức giận mà hồ đồ rồi.

“Mẹ ——” Nhiếp Tung cười khổ vì tức, “Con cũng rất thích cổ thư và tranh họa, vậy con có thể cưới chúng không?”

“Cái đó thì khác.”

“Chính mẹ cũng nói là khác, vậy thì cô gái con yêu và cô em gái mà con thương quý như người nhà, sao có thể giống nhau được?” Nói rồi, Nhiếp Tung đứng dậy, không muốn tiếp tục đôi co vô nghĩa với mẹ, anh chào ông nội và bố mẹ một tiếng “chúc ngủ ngon”, rồi quay người về phòng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.