Từ việc ôm nhau chung giường, đến chạm mặt, đến hôn môi, Doãn Hy hoàn toàn không đi theo trình tự nào cả, khiến Nhiếp Tung một người không có chút kinh nghiệm yêu đương hoàn toàn mất thế chủ động. Giống như bây giờ, trong đầu anh vẫn là nụ hôn mà cô dành cho anh, khác hẳn nụ hôn cháy bỏng và gấp gáp trong đêm cô bị sốt cao ở thị trấn nhỏ. Nụ hôn này mang mùi vị của mì, mềm mại và ngắn ngủi, khiến anh say mê nhưng cũng tiếc nuối.
“Đang nghĩ gì vậy, thầy Tiểu Nhiếp?” Ngô Mẫn Chi vỗ nhẹ vai Nhiếp Tung, kéo anh ra khỏi cơn mộng mị, “Đề tài hợp tác với Viện Nghiên cứu Địa chất tiến triển thế nào rồi? Về nguyên liệu khoáng chất dùng cho sắc tố, có phát hiện gì mới không?”
“Đang làm thí nghiệm và so sánh mẫu, có nguồn mới hay không phải đợi phân tích dữ liệu xong mới biết.” Nhiếp Tung uống một ngụm trà, đè nén nỗi nhớ trong lòng, giữ lại người đang định rời đi, “Anh Mẫn Chi, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
“Chuyện gì vậy?” Ngô Mẫn Chi rất tò mò. Đối với một nhân tài toàn năng trong lĩnh vực phục chế như Nhiếp Tung, thì rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến anh thấy bối rối?
Nhiếp Tung liếc nhìn xung quanh, ra hiệu ra ngoài văn phòng nói chuyện. Sau khi ra khỏi, anh còn cẩn thận đóng cửa lại.
Ngô Mẫn Chi càng thêm hiếu kỳ: “Chuyện gì mà bí mật ghê vậy?”
Nhiếp Tung cúi đầu, đẩy gọng kính trên sống mũi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tôi muốn hỏi… nếu một cô gái không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-ta-hoa-nguoi-ky-doa-di/2716745/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.