Diệp An Kiều vừa nói vừa căm hận nhìn chằm chằm Chu Yến và cô gái mặc váy xanh đậu – Miêu Hương Lan.
Miêu Hương Lan vội vàng lên tiếng, vẻ mặt lo lắng:
“An Kiều, sao ngươi có thể nói như vậy!
Ta thật lòng hy vọng Yến Tử và Ngọc Nương có thể hòa giải, mới đưa Yến Tử đến đó!
Chúng ta là tỷ muội cùng lớn lên từ nhỏ, ngươi và Ngọc Nương xa lánh Yến Tử, nàng ấy buồn lòng lắm, thường tâm sự với ta rằng hy vọng chúng ta có thể trở lại như xưa, thân thiết không chút ngăn cách, như hồi còn bé vậy…”
“Câm miệng!
Đừng làm ta buồn nôn!”
Diệp An Kiều đột nhiên khàn giọng quát lớn:
“Chu Yến, Miêu Hương Lan, các ngươi nghĩ ta và Ngọc Nương không biết sao?
Trong số chúng ta, Ngọc Nương là người xinh đẹp nhất.
Nếu không phải vậy, làm sao nàng được con trai trưởng thôn để ý, ép trưởng thôn đến nhà Trác cầu hôn.
Các ngươi từ nhỏ đã ghen tị với nhan sắc của Ngọc Nương, thường xuyên nói xấu nàng sau lưng, còn bịa đặt chuyện nàng có quan hệ với các nam nhân trong thôn.
Miêu Hương Lan, ta và Ngọc Nương luôn tha thứ cho ngươi vì nghĩ ngươi còn nhỏ, coi ngươi như muội ruột của mình, hy vọng ngươi lớn thêm chút nữa sẽ hiểu chuyện.
Nhưng không ngờ, ngươi hết lần này đến lần khác làm chúng ta thất vọng…”
Miêu Hương Lan mặt tái nhợt, muốn nói gì đó nhưng Diệp An Kiều đã quay sang Chu Yến, nghiến răng nói:
“Còn ngươi, Chu Yến, ta biết từ nhỏ ngươi đã thích Hoàng Nhị Lang!
Khi đó còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-phap-y-nha-quyen-than/2840759/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.