Khi nhìn thấy Tiêu Dật, tim Triệu Cảnh Minh như nhảy lên tận cổ.
Thấy người đàn ông kia đang nhanh chóng bước tới, hắn muốn tránh cũng không kịp, vội vàng trốn ra sau lưng Từ Tĩnh, thấp giọng r.ên rỉ:
“Từ nương tử, cứu ta với!
Nếu để Nghiễn Từ biết ta đưa nàng đến đây, chắc chắn ta sẽ mất mạng!”
Từ Tĩnh: “…”
Bọn họ đâu có làm gì sai trái, cần gì phải làm quá như vậy?
Ngay khi Tiêu Dật sắp bước tới trước mặt họ, Triệu Thiếu Hoa liền nhanh nhẹn chắn lên phía trước, trừng mắt nhìn hắn, nghiêm giọng hỏi:
“Tiêu Nghiễn Từ, ngươi mau nói rõ, ngươi đến đây làm gì?”
Tiêu Dật hơi khựng lại, lập tức hiểu rằng họ đã hiểu lầm.
Ánh mắt hắn ngay sau đó dời về phía Từ Tĩnh, chỉ thấy nữ tử cách đó không xa khẽ nhướng mày, trên mặt mang chút bất đắc dĩ, cười nói:
“Thiếu Hoa, nàng đừng nóng như vậy.
Tiêu… Nghiễn Từ đến đây hẳn là có việc cần làm.”
Phản ứng của nàng khiến ba người còn lại đều sững sờ.
Triệu Thiếu Hoa quay đầu nhìn Từ Tĩnh, ngạc nhiên hỏi:
“A Tĩnh, ngươi thật sự không bận lòng chút nào sao?”
Nếu là nàng, mà phát hiện phu quân mình xuất hiện ở nơi này, bất kể có lý do gì, lòng nàng chắc chắn sẽ có chút khó chịu.
Về nhà, thế nào cũng phải chuẩn bị sẵn cái bàn giặt quần áo để hỏi tội một phen.
Từ Tĩnh khẽ ho một tiếng, nói:
“Không phải là ta không để ý, chỉ là ta tin tưởng Nghiễn Từ.
Nếu không tin chàng, ta đã không quyết định tái hôn với chàng.”
Triệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-phap-y-nha-quyen-than/2842261/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.