Từ Tĩnh luôn tôn trọng những người chuyên tâm học hỏi và làm việc.
Nghe vị pháp y hỏi, nàng mỉm cười đáp:
“Ta nấu xương không phải để xác định nguyên nhân cái chết.”
Vị pháp y ngẩn ra.
Không phải để xác định nguyên nhân chết, vậy là để làm gì?
Từ Tĩnh quay lại nhìn đoạn xương đang nằm yên trong nồi, rồi hỏi:
“Thứ mà ta nhờ Hoàng pháp y chuẩn bị, ông đã mang đến chưa?”
Vị pháp y họ Hoàng này vốn là người canh gác ở một nghĩa trang bên ngoài thành.
Vì nghề pháp y bị xem là tiện nghiệp, số người sẵn lòng đảm nhiệm không nhiều, mà pháp y có tay nghề lại càng hiếm. Ở các huyện nhỏ, khi cần khám nghiệm, thường chỉ có thể tìm người quen thuộc với xác chết, như người bán gia súc hay nhân viên làm việc trong nghĩa trang.
Đối với Hoàng pháp y, việc trông coi nghĩa trang là công việc chính.
Ông chỉ thi thoảng hỗ trợ nha môn điều tra, nhưng lại rất đam mê công việc khám nghiệm tử thi.
Tiêu Dật đã quen biết ông trong một vụ án và thấy được năng lực của ông.
Hoàng pháp y gật đầu, kéo một bọc vải qua, vừa gật đầu vừa lẩm bẩm:
“Cũng may ta đã làm việc ở nghĩa trang mấy chục năm, có thói quen giữ lại một số hài cốt để nghiên cứu.
Nếu không, thật sự không thể đáp ứng được yêu cầu của Từ nương tử… Nhưng, nương tử cần mấy đoạn xương chậu này để làm gì vậy?”
Khi bọc vải được mở ra, mọi người xung quanh đều sững sờ.
Bên trong là ba đoạn xương chậu, tất cả đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-phap-y-nha-quyen-than/2842275/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.