Người dân trong thôn hiểu rõ phong tục và cấu trúc nhà cửa của nhau, bởi họ cùng sống chung một kiểu sinh hoạt.
Chẳng mấy chốc, người dân vừa chạy vào nhà Vương Mãn đã quay trở ra, mặt đầy vẻ kinh hoàng và không thể tin nổi:
“Trời ơi!
Các ngươi biết ta vừa thấy gì không?
Cửa địa đạo nhà Vương Mãn quả thật có khóa, nhưng cái khóa đó đã bị phá hỏng.
Khi ta đến, cửa chỉ khép hờ, đẩy nhẹ là mở ra được.
Xuống dưới rồi mới phát hiện, địa đạo nhà Vương Mãn khác hẳn nhà bình thường!
Nó có hai phòng.
Phòng bên ngoài giống như mọi nhà, dùng để cất giữ lương thực.
Nhưng phòng bên trong… trời ơi!
Đó không khác gì một nhà lao.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn sơ và một cái rương cũ kỹ, gần như không có thứ gì khác.
Chiếc giường tuy đơn giản, nhưng được dọn dẹp khá sạch sẽ.
Rương thì chứa đầy quần áo cũ, trên sàn còn có một đôi dép cỏ lớn, đã rách nát.
Đáng sợ nhất là bức tường cạnh giường có gắn một sợi xích sắt rỉ sét, dính đầy máu khô.
Sợi xích đó hình như bị bẻ gãy.
Ngoài ra, trong căn phòng còn chất đầy những thứ dùng để đánh người: roi, gậy gộc, ván gỗ… Nhiều thứ trên đó vẫn còn vết máu đã khô cứng, thậm chí một số gậy và tấm ván đã bị gãy đôi.”
Nói đến đây, người dân kia rùng mình, giọng run rẩy:
“Ta không dám tưởng tượng người từng sống ở đó đã phải chịu đựng những gì!”
Cả đám dân làng xung quanh đều nhíu mày, mặt mày tái nhợt.
Họ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-phap-y-nha-quyen-than/2844452/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.