Đường Thải Nhi nhíu mày đá lông nheo với Lăng Dạ Tầm, bị đối phương che giấu thần bí. Chỉ thấy Lăng Dạ Tầm cầm lấy thuốc từ trong tay Đường Thải Nhi, nhìn một cái, tìm không thấy lý do gì để nói, liền mở miệng hỏi: "Nấu như thế nào?"
Đường Thải Nhi vừa há miệng muốn nói, lại thấy Lăng Dạ Tầm ngước mắt lên quét một vòng các đại phu đang sững sờ tại chỗ, sau đó trầm giọng nói: "Thất thần cái gì?"
Nhóm lão đầu râu bạc vội vàng như thể bị nước xối lên đầu, hốt hoảng quay về làm việc của mình, phát ra tiếng đụng bậy lạch cạch.
Đường Thải Nhi mấp máy khóe miệng, tiến tới bên tai Lăng Dạ Tầm nhỏ giọng nói: "Ta chợt nhớ tới một chuyện."
"Chuyện gì."
"Éc. . . . . . Ta chỉ nói với cha chàng, ta là đồ đệ của Giang Vô Nhai, chưa nói mình là Đường Cảnh mà."
"Vì sao Đường Cảnh lại không thể là đồ đệ của Giang Vô Nhai?"
"A, vậy cũng được. Nhưng mà ta thật sự không phải, nếu như vị ‘sư tỷ’ thật kia lại phục vụ Thái tử, nàng ta có thể nhảy ra trị ta tội khi quân không?"
"Sẽ không."
Đường Thải Nhi gật đầu một cái, trước mắt thoáng qua gương mặt của sư huynh Ưng Thiên Ngô, vang lên bên tai câu nói đó “chẳng qua là từng nghe sư phụ tiếc hận, nói hai người Đường Sư bá thiếu Hồng Diệp sơn trang mấy chục mạng người. . . . . .”
Hồng Diệp sơn trang. . . . . .
"Cái này, phải nấu như thế nào?"
Thần sắc hoảng hốt, Đường Thải Nhi ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nuong-tu-xin-nhe-chut/266468/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.