Chung Cẩn có trực giác, con bé lại giở trò.
Anh bước nhanh đến, trước tiên nhìn xuống đất, trên mặt đất chỉ có một quyển vở vẽ, một cây bút marker, và mấy gói bánh mì nhỏ rơi vãi, không có gì bất thường.
Chung Cẩn lại vòng ra phía trước nhìn Chung Vân Đồng vẫn luôn cúi đầu... trực tiếp bật cười thành tiếng.
Khuôn mặt đứa bé bị bút marker vẽ loạn xạ, hốc mắt xung quanh toàn bộ màu đen, chóp mũi cũng đen một mảng, giống một con gấu trúc lem luốc. Cũng giống như một nhân viên văn phòng say xỉn, ngày hôm sau bị tiếng chuông báo thức 8 giờ sáng đánh thức với vẻ mặt ngơ ngác.
Chung Cẩn đưa tay lên che miệng nhưng vẫn không ngăn được tiếng cười bật ra: “Con tự vẽ hả? Ha ha ha ha.”
Tiểu Đồng hung dữ trừng mắt anh: “Không được cười con.”
“Ha ha ha ha ha.”
Tiểu Đồng nhào tới ôm chặt chân Chung Cẩn, mặt cọ loạn xạ vào quần ngủ của anh: “Rửa không sạch, a a a a.”
Chung Cẩn: “Ha ha ha ha.”
Đợi Chung Cẩn cười đủ rồi, anh bế Tiểu Đồng vào phòng vệ sinh, chuẩn bị xem làm thế nào giúp đứa bé đáng thương tẩy sạch lớp trang điểm gấu trúc lem luốc trên mặt.
Khi nhìn thấy trong gương mặt mình cũng có cùng kiểu trang điểm gấu trúc, Chung Cẩn không cười nổi nữa.
Đứa bé đáng ghét này vẽ mặt anh thành cái dạng quỷ quái này từ khi nào, anh lại không hề cảm giác gì.
Lúc này Chung Cẩn mới hoảng, vội vàng chạy vào phòng ngủ tìm một lọ nước hoa của Tiểu Đồng, dùng nước hoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-don-cong-an-an-dua-duoc-cung-chieu-het-muc/2713658/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.