Tiểu Đồng chống đầu thở ngắn than dài, múc một cọng rau xanh: “Đây là lẩu thịt bò, ăn đi ăn đi.” A ô, lại một ngụm.
Chung Cẩn vẻ mặt bất đắc dĩ: “Con mau ăn đi, đầu với bụng đang tính sổ sách lung tung cả ngày đấy.”
Buổi chiều Chung Cẩn và mấy người thay phiên thẩm vấn Liêu Hoằng Cực, kẻ này thật không phải dạng vừa, tra hỏi mãi, vẫn không hề nao núng, cứ qua lại đánh Thái Cực với cảnh sát.
Mọi người đều biết rõ, càng kéo dài thời gian, người nhà và luật sư của Liêu Hoằng Cực ở bên ngoài càng có nhiều không gian hoạt động, đối với cảnh sát mà nói, hiện tại mỗi phút đều quý giá. Một bên không nói, một bên muốn hỏi, hai bên lâm vào giằng co cực độ.
Người lớn bận việc của mình, Tiểu Đồng liền lái xe trượt scooter đi khắp nơi xem náo nhiệt.
Xe trượt chạy đến văn phòng Cốc Nhạc, lúc này Cốc Nhạc không có ở đó, Tiểu Đồng liền ở bên trong nghịch ngợm.
Đột nhiên nhìn thấy trên bàn có một thứ quen thuộc.
“Ơ, đó là con.”
Tiểu Đồng từ xe trượt scooter nhảy xuống, nhón chân bò lên ghế dựa, rồi từ ghế dựa bò lên bàn, cầm lấy khung ảnh thủy tinh trên bàn nhìn nhìn, xác nhận, đây là quà của con bé.
Về việc vì sao quà lại ở đây, phải kể từ ngày Tiểu Đồng nhận được quà rồi khoe khoang khắp nơi, khoe một hồi, Chung Cẩn muốn đưa con bé đi mua giày mới, thế là con bé vứt lung tung rồi quên bức tranh nhỏ ở đồn công an.
Vừa hay bức tranh nhỏ này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-don-cong-an-an-dua-duoc-cung-chieu-het-muc/2713657/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.