Tiểu Đồng che miệng cười đến siêu cấp lớn tiếng: “Em buồn cười quá à.”
Dương Dương dùng tay nhỏ nhấc mũ lên, ngơ ngác đi theo cười.
Tóc Tiểu Đồng rối bù, bé chở theo con trai mới nhận nuôi tiếp tục chạy vòng vòng, xe chạy đến bên trong sân, nghe thấy có người gọi tên mình, Tiểu Đồng liền thuần thục lái chiếc Ferrari quay đầu, hướng về phía cổng đi tới.
Thu Chính Thụy và Đào Tư Viện đứng ở cổng đồn công an, thư ký Đổng tay còn xách hai chiếc vali của họ.
Nhìn thấy đứa bé cứ như vậy chơi đùa trong sân, Thu Chính Thụy bất mãn nhíu mày: “Cái thằng Chung Cẩn này, bản thân là cảnh sát mà không có chút ý thức an toàn nào, nhỡ bị người ta bắt cóc thì sao?”
Đào Tư Viện vẫy tay với Tiểu Đồng: “Tiểu Đồng, lại đây với bà ngoại nào.”
Xe Tiểu Đồng còn chưa chạy đến trước mặt Đào Tư Viện và họ, Hồ Đắc đã từ đồn công an bước ra, cảnh giác hỏi: “Các người là ai?”
Thư ký Đổng vội vàng tiến lên giải thích: “Chào anh, đây là bà ngoại và ông ngoại của Tiểu Đồng, họ phải về Kinh Thị, đến nói tạm biệt với con bé.”
Hồ Đắc nghe nói bà ngoại và ông ngoại Tiểu Đồng đến, hôm qua Chung Cẩn cũng không tham gia liên hoan, chính là đi đón người.
Bất quá anh ta vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, vén rèm cửa, gọi vọng ra cửa trước: “Thi Thi, cô đi gọi anh Chung ra đây.”
Chỉ một lát sau, Chung Cẩn đã từ trong sở đi ra: “Sao vậy?”
Thu Chính Thụy trước đó còn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-don-cong-an-an-dua-duoc-cung-chieu-het-muc/2713723/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.