Chung Cẩn buông tay Thu Sanh ra, bước lên phía trước một bước, cong lưng: “Lên đi, anh cõng em qua.”
Thu Sanh còn đang do dự.
Chung Cẩn liền nói: “Khu đất ẩm này ít nhất có mấy trăm con ếch xanh.”
Thu Sanh không chút do dự nhảy lên lưng Chung Cẩn, cánh tay như rong biển quấn lấy cổ anh, vội vàng thúc giục:
“Đi nhanh.”
“Em buông ra một chút, anh sắp bị em bóp chết rồi.” Chung Cẩn vừa nói, yết hầu dán sát lòng bàn tay Thu Sanh lăn lộn.
Thu Sanh xin lỗi buông tay ra một chút, rồi lại dùng ngón tay trấn an sờ sờ cái yết hầu nhô lên kia, chiếc đèn pin trong tay cô suýt chút nữa chọc vào đầu Chung Cẩn.
Chung Cẩn suýt chút nữa đứng không vững: “Em đừng lộn xộn, dùng đèn pin chiếu đường phía trước.”
Tiểu Đồng đi phía trước một đoạn, phát hiện ba mẹ không theo kịp, con bé lại dẫm nước cạn soàn soạt quay trở lại. Nhìn thấy Chung Cẩn cõng Thu Sanh, con bé bình tĩnh quay người, tiếp tục đi về phía trước, như thể đã quen với cảnh này từ lâu.
Qua khỏi khu đất ẩm, phía trước là một bãi cỏ mềm mại, vì hơi nước phong phú, bãi cỏ này mọc đặc biệt dày, đạp lên rất êm chân.
Chung Cẩn thả Thu Sanh xuống, Tiểu Đồng đang đi phía trước đột nhiên khựng lại, như nhìn thấy gì đó, đứng nhìn một lúc, bé hoảng hốt quay người chạy về phía họ, mặt đỏ bừng:
“Con thấy một con sâu bay nhỏ, nó cũng có đèn pin, a a a a, cứu mạng, sao sâu bay lại có đèn pin?”
Chung Cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-don-cong-an-an-dua-duoc-cung-chieu-het-muc/2713740/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.