Đứa nhỏ này đang tuổi lớn, lớn nhanh đói cũng nhanh, một bữa không ăn là đói đến kêu oai oái. Tài xế của cậu bé đi đón bé tan học, mỗi ngày còn phải mang cho bé chút bánh mì sữa bò linh tinh để bé ăn lót dạ trước, nếu không bé sẽ không chịu nổi đến giờ cơm tối.
Hôm nay buổi sáng đá bóng, vừa rồi lại ở bệnh viện chạy tới chạy lui bận rộn, bé lại không kêu đói.
Chung Cẩn cúi đầu hỏi bé: “Không đói bụng sao?”
Tiểu Đồng mím môi lắc đầu: “Không đói bụng.”
Vừa nói xong không đói bụng, bụng liền kêu ùng ục, Tiểu Đồng ngượng ngùng cười hi hi.
Chung Cẩn dừng bước, xem xung quanh có cửa hàng nào bán đồ bé thích ăn không, Tiểu Đồng lại dang hai tay chặn một chiếc taxi, thúc giục Chung Cẩn:
“Ôi, mau về thôi ba, ba không thể cứ ở ngoài đường mãi.”
Trước tiên ngồi taxi đưa Tang Bưu đến cửa hàng trái cây, xe dừng ở ngã tư, Chung Cẩn bảo Tiểu Đồng tự mình đưa Tang Bưu vào, cố ý dặn bé không được nói cho dì Lương chuyện anh bị thương.
Tiểu Đồng ôm Tang Bưu chạy nhanh vào cửa hàng trái cây, dì Lương đang bận rộn gọt dứa cho khách, cậu cháu nhỏ bên cạnh khóc lóc không ngừng, vẫn là khách giúp dỗ dành đứa bé.
Dì Lương thật sự đã đủ bận rồi, đừng làm dì thêm phiền.
Bé đặt Tang Bưu xuống đất, chào dì Lương, rồi chạy tới véo má cậu em họ, xoay người chạy ra khỏi tiệm trái cây.
Trở về khách sạn, Chung Cẩn đặt mua một chiếc xe lăn, rồi gọi Tiểu Đồng:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-don-cong-an-an-dua-duoc-cung-chieu-het-muc/2713751/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.