Tiểu Đồng xoay người ngồi dậy từ sofa, giọng nói đột nhiên trở nên có chút hưng phấn: “Cái răng này rụng ở Hải Sơn, hay là chúng ta ném nó xuống biển rộng đi?”
“Được thôi, con muốn xử lý thế nào cũng được.”
Khách sạn cách bờ biển không xa, Tiểu Đồng đẩy xe lăn của Chung Cẩn về phía đó, đi được một đoạn bé bắt đầu nghịch xe lăn, trước tiên đẩy xe lăn chạy loạn một trận, sau đó nhảy lên xe lăn, đặt chân lên thanh ngang phía dưới, thân người lơ lửng, dùng quán tính đưa cả bé và Chung Cẩn về phía trước.
Đường ven biển rất vắng, lúc này cũng không có ai, Chung Cẩn mặc kệ bé nghịch ngợm.
Cứ như vậy chạy về phía trước một đoạn, đi đến dưới chân cầu vượt biển quen thuộc, Tiểu Đồng chỉ vào một bãi đất trống rẽ vào phía trước, đón gió biển gọi Chung Cẩn:
“Ba ơi, ba còn nhớ chỗ này không?”
“Chỗ này làm sao?”
Trước đây họ thường xuyên chạy bộ buổi sáng qua đây, Chung Cẩn không nhớ chỗ này có gì đặc biệt.
Tiểu Đồng đứng trên xe lăn, vui vẻ cười ha hả: “Chính là ở chỗ này, xe đạp của ba bị trộm đó, ba quên rồi sao?”
Chung Cẩn cũng nhớ ra, đó là lần đầu tiên Tiểu Đồng học đi xe đạp, Chung Cẩn giúp bé giữ xe đạp đi phía trước, còn xe đạp của anh thì để ở chỗ này.
Đợi Tiểu Đồng học được lái xe, họ quay lại đây thì phát hiện xe đạp của Chung Cẩn bị trộm mất yên.
Ở địa phận Hòa An, yên xe của trưởng đồn công an bị trộm, chuyện này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-don-cong-an-an-dua-duoc-cung-chieu-het-muc/2713752/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.