: Thưa Lục tổng, đã mang hắn về.
+ Lôi ra đây.
Không quá một ngày tính cả thời gian tìm và bắt người đem về... Chậc chậc, làm thân thuộc hạ của hắn thật khổ..... Tính kiên nhẫn của Lục Thanh rất thấp, để hắn đợi lâu thì đừng nói tới mạng, xác sau khi bị hắn giết cũng chưa chắc còn đủ bộ phận.... Haizzzz, thật đáng sợ.
Lão Hàn bị xách cổ đến trước mặt hắn quỳ rạp. Tay chân lão bủn rủn, trước mặt hắn liên tục dập đầu.
: Xin cậu, cho tôi thêm chút thời gian đi, cho tôi thêm chút nữa... sắp xếp rồi trả cậu.... tôi xin cậu.
Hắn nắm đầu lão dựt thật mạnh, lão vì đau mà mặt mày nhăn nhó đến khó nhìn.
+ Thời gian là vàng là bạc, tôi đâu ngu tới mức cho không
: Xin cậu, tôi xin cậu tha cho gia đình tôi
Lão ta tiếp tục khóc lóc van xin. Ánh mắt lão bỗng nhiên khẩn trương khi nhìn thấy hắn bật lên cái màn hình nhỏ gần đó. Gia đình của lão đang bị hắn giam cầm, hành hạ....
Lão im lặng trong giây lát rồi bắt đầu suy nghĩ
Vì sao lại không có cậu? Lão nhìn ngớ ngẩn nhìn quanh một hồi cậu đang đứng với đám thuộc hạ của hắn và... Hoàn toàn nguyên vẹn. Lão nhìn hắn rồi cười nịnh nọt
: Lục tổng, cậu nhìn nó đi... Nó đó, cậu cứ lấy nó đi, nó là con rơi của tôi... Cậu lấy nó, nó gắn nợ cho tôi đó, thả tôi đi
Hắn nhìn lão, đã sớm biết ý nghĩ của ông ta nhưng mà...cũng đáng giá mà,nhỉ? Mang tiểu nhút nhát này về sẽ thế nào?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-noi-ton-tai-hanh-phuc/2371628/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.