- Điều phong bố noãn, phi vụ lộng tinh, trì đường biến mãn xuân sắc...
Dịch thơ: Gió ấm miên man, thổi sương cho trời sáng, mặt nước hồ xuân sắc tràn lan...
Ý xuân ấm áp, giọng ca du dương, người đang đánh đàn ca hát trên bãi cỏ kia chính là Lý Sư Sư, giai điệu mà nàng đang hát là "Ứng thiên trường". Cô gái ấy lướt mười ngón tay trên dây đàn, cúi đầu nhập thần vào trong lời ca tiếng hát của mình chứ không có mỉm cười nhìn xuống người xem như những người biểu diễn bình thường khác, bởi vì những câu này Chu Bang Ngạn vừa ngâm ra, nàng cũng tinh tế thể hội, nhưng vì lúc này nàng nhập tâm biểu diễn nên đã khiến cho nàng như được phủ thêm một tầng thần thái vong ngã.
Lúc này Chu Bang Ngạn cũng đứng giữa đám người ở cạnh, nghe giọng hát du dương kia nhưng lại chẳng hề nhìn Lý Sư Sư mà nhìn cánh rừng bên kia, dường như đang đắm chìm trong hồi ức xưa kia. Vừa rồi khi cười nói với mọi người, ông ta cũng rất hài lòng làm ra được bài từ này.
(Từ, còn được gọi là trường đoản cú, một thể loại văn vần thời Đường Tống ở Trung Quốc)
- ... Chính thị dạ đường vô nguyệt, thẩm thẩm ám hàn thực. Lương gian yến, tiền xã khách. Tự tiếu ngã, bế môn sầu tịch... Loạn hoa quá, cách viện vân hương, mãn địa lang tạ...
Dịch thơ: Chính là đương đêm phòng không trăng rọi, dập dờn ý lạnh phủ qua. Yến đậu xà nhà, là khách từ năm cũ. Tựa như đang cười ta, sao ru rú trong phòng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-re-chue-te/310666/quyen-3-chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.