Sự tình này khiến mấy doanh trướng xung quanh lập tức xôn xao bàn luận. Đầu tiên Đới Tông cho người áp chế ngôn luận rồi báo cáo Ngô Dụng. Tiếp đó, Ngô Dụng đứng trước lều trại, nhìn thi thể bên trong, tay nắm chặt để bên miệng, vẫn luôn trầm mặc.
Đới Tông khẽ nói:
- Vẫn còn có người bị bên kia khống chế.
Ngô Dụng cau mày, cũng khẽ nói:
- Việc này khẳng định là có. Những kẻ mà người nhà còn chưa lên Lương Sơn, nếu bị người ta nhận ra thân phận, nói không chừng sẽ bị uy hiếp.
- Tạm thời chỉ biết có tên Lưu Phú của Song Đao Môn … Chỉ có điều mặc dù tối qua đã thống kê tướng sĩ nhưng khẳng định là chưa làm xong. Liệu có kẻ nào đó sau khi giết người liền rời đi thần không hay quỷ không biết hay không thì hiện tại cũng khó mà điều tra rõ ràng được.
- Vậy tên Lưu Phú kia tiếp nhận nhiệm vụ gì?
- Y nói y không có nhiệm vụ.
- … Việc này phiền Đới viện trưởng tra xét thật nghiêm.
Ngô Dụng cắn chặt răng, tiếp đó giơ tay đè vai Đới Tông, nói:
- Không nên động tới Lưu Phú kia, chỉ cần giám thị thật chặt là được rồi. Bỏ qua kế ly gián, tên khốn ở bên kia đúng là rất giỏi trong những việc nhỏ, mỗi việc mỗi việc đều có thể cài chặt. Y biết rõ thân phận của Lưu Phú đã bại lộ trước mặt mọi người, rõ ràng đây là sơ hở lớn nhất nhưng y lại bỏ qua … Đây là khiến chúng ta tra cũng không được mà không tra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-re-chue-te/311388/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.