Vương Lãnh Nhân nằm phịch xuống ghế sofa, những lời của Đức Tuấn vang lên trong đầu anh.
Bỏ hết tất cả ư?
-Suy nghĩ gì thế?
Lão ngoan đồng nhà họ Vương vỗ vai anh hỏi.
-Cháu không muốn sống như vậy nữa... cháu...
Vương Lãnh Nhân thống khổ nói
Lão Vương cười xòa.
-Dù cháu quyết định thế nào thì ông luôn ủng hộ. Đừng trở thành con rối trong tay người khác. Hãy là chính cháu...
Lòng Vương Lãnh Nhân trầm lắng . Anh chợt cười
-Cám ơn ông
-Đi đi
Vương Lãnh Nhân chạy vụt đi trái tim anh đập rộn ràng. Bỏ lại sau lưng tất cả trách nhiệm, địa vị, quyền lực, tiền bạc... anh trở về bên nó ...ở bên người con gái anh yêu
Nữ thần anh tôn thờ...
Giải phóng sự cho con tim khỏi sự tù túng đau khổ. Trả tình yêu về nơi hạnh phúc
Vương Lãnh Nhân chạy không biết bao lâu...mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Đứng trước căn hộ trung cư cao cấp , đôi môi mỏng khẽ mỉm cười
Anh đến rồi... đến nơi hạnh phúc đong đầy . Đến nơi trái tim anh nhộn nhạo , đến nơi có người con gái anh yêu hơn tất cả những gì anh có.
-Anh!
......
Hoàng hôn thả xuống một màu tím biếc .
Gió ghé xuống thêm chút dư vị ngọt ngào.
-HiHi...
-Anh còn tới sao?
Sun nóng nảy mắng. Nhưng Vương Lãnh Nhân không để bụng . Anh giữ trên môi nụ cười tươi tắn, đôi mắt xi mê nhìn về phía nó...
Cũng như anh. Như cảm nhận được sự trở lại của anh nó mỉm cười , bước từng bước về phía anh...
Khi khoảng cách của hai người chỉ còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-thi-soi-yeu-tho-day/2368949/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.