Editor: Lục Tử Hạ
Hắc Đản thật sự cho là ba ba ngủ cùng, rất vui vẻ, mơ mơ màng màng cũng quên ngủ mất, người tràn đầy sức sống, mắt to, lông mi dài, vui vẻ nhìn chằm chằm ba ba, thân nhỏ béo múp chui vào lòng ba ba.
Trần Thải Tinh trong lồng ngực ôm bảo bối nặng trình trịch, chân ở trong chăn đạp Nguyên Cửu Vạn, ý bảo đừng có quá đáng, tốt xấu cũng là con ruột, vuốt hai má với mái tóc dài của con trai, “Đản Đản của chúng ta thật xinh đẹp.”
“Ba ba cũng đẹp, ba ba xinh đẹp nhất.” Hắc Đản bĩu môi hôn hai má ba ba một cái.
Bởi vì một cước kia của Trần Thải Tinh, Nguyên Cửu Vạn dồn nén nóng nảy trong lòng coi như không thấy, nghĩ thầm ngày hôm nay cứ để viên trứng này chiếm tiện nghi đi.
Vì vậy sáng sớm hôm nay một nhà ba người ngoài ý muốn ôn nhu hoà thuận, phụ từ tử hiếu hòa thuận vui vẻ.
Bữa sáng được đưa lên tận phòng, nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn.
Trình Lập Phong không có thói quen ngủ nướng, dậy sớm đã trở thành thói quen, mở mắt ra thấy Haruhi sắp ngã xuống giường, không chút suy nghĩ đưa tay kéo lên, “Nhóc thối này ngủ một bên cũng không sợ ngã.” Sau khi đắp chăn xong, mới xuống giường đi nhanh về phía phòng tắm nhanh chóng đi tắm.
Nguyên Haruhi đang ngủ chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt có chút mờ mịt, còn có một chút vui vẻ. Cậu cũng không hiểu tại sao, đối với đụng chạm của Trình đại ca cậu sẽ không cảm thấy buồn nôn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-trong-game-than-quai-sinh-banh-bao/2548053/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.