Giang Nhiễm cũng coi như đọc hiểu bản nhạc, những gì học được từ môn Âm nhạc ở tiểu học và cấp 2 cũng không uổng phí. Có điều nếu thực hành thật thì cô chỉ có thể dùng ngón tay gõ từng phím một, sau đó gõ liên tục mấy lần liền thì cũng coi như dùng được cả 10 đầu ngón tay.
Nhưng thứ cô chơi ra lại cứng ngắc, yếu ớt và không có tình cảm.
Sau mấy ngày chơi thử, Giang Nhiễm nản chí ghé lên dương cầm, rồi “ập” một cái khiến mấy phím đàn phát ra âm thanh hỗn tạp, cũng là âm thanh của sự cam chịu.
Đây chính là chênh lệch giữa lý tưởng và hiện thực.
Bốp —— Mông Giang Nhiễm ăn một cái tét. Cô kêu thành tiếng rồi trừng mắt như hổ con muốn nhào tới chỗ Dương Kế Trầm, nhưng lại bị anh nhấc lên.
Không biết Dương Kế Trầm lấy thước dây ở đâu ra, mà chỉ cần Giang Nhiễm lười biếng thì sẽ đánh cô một chút, tuy lực không lớn nhưng vẫn hơi đau nhức.
Giang Nhiễm tức giận nói: “Anh thế này là xã hội cũ, XX cổ hủ hết chỗ nói.”
Dương Kế Trầm xách người về ghế ngồi, khóe miệng cũng ngậm ý cười: “Anh thế này là tình thú.”
Giang Nhiễm nghẹn lời.
Dương Kế Trầm bắt tay cô từ phía sau rồi đặt lên phím đàn: “Hơi khum lên một chút, khi nhấn xuống thì thả lỏng ra. Bàn tay cũng khum lại thành hình tròn, để ngón tay nhô lên. Bả vai và khuỷu tay thả lỏng, tìm cho mình tư thế thoải mái một chút.”
Giang Nhiễm ngạc nhiên nói: “Anh biết những thứ này à?”
Dương Kế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/o-vuong-thuy-tinh/271414/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.