Trước cửa vẫn đậu chiếc xe ba gác dùng để thu mua phế liệu. Bà Giang vốn muốn sắp xếp cho gã một chiếc xe, nhưng Lão Đao cứ khăng khăng không chịu, nhất quyết muốn dùng chiếc xe ba gác của mình.
Đống phế liệu trên xe đã được dọn sạch, thay vào đó là một thùng xốp khổng lồ, đặt chình ình trong thùng xe. Lão Đao đến gần xem, lông mày nhíu chặt.
Gã đi đi lại lại quanh thùng vài vòng, sau đó dùng khớp ngón tay gõ gõ vào thùng xốp, giọng điệu không kiên nhẫn: “Nhóc con, cút ra đây cho lão tử, cái thùng này không dùng để chở hàng lên núi.”
Cái thùng không hề nhúc nhích.
Lão Đao rõ ràng không có kiên nhẫn, trực tiếp rút con dao găm từ thắt lưng ra, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh dưới ánh mặt trời. Thấy con dao găm sắp đâm vào thùng xốp, cái thùng đột nhiên “rào rào” rung lắc dữ dội vài cái, nắp thùng bị bật mạnh ra, để lộ gương mặt lúng túng của Giang Kỳ Thiện.
“Chào chú…” Giang Kỳ Thiện gắng gượng nặn ra nụ cười.
Lão Đao chẳng thèm quan tâm thằng nhóc này trên người mặc quần áo đắt tiền đến đâu, trực tiếp dùng dao găm đâm xuyên qua lớp vải trên vai cậu, như xách con gà con mà lôi cậu xuống xe, hạ giọng không kiên nhẫn: “Cút nhanh, cậu ấm nhà giàu rảnh rỗi sinh nông nổi à?”
Giang Kỳ Thiện trước mặt gã trông đặc biệt gầy gò, nhỏ bé, nhưng vẫn nắm chặt lấy cổ tay Lão Đao, nghển cổ nói nhỏ: “Đừng! Tin tôi đi, chú mang tôi theo chắc chắn sẽ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-cot-phong-trien-tuyet-the-nhat-can-thong-a/2900654/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.