Chiếc xe đã lái một cách vô định rất lâu, vòng quanh thành phố hết vòng này đến vòng khác, không về nhà, cũng không có hướng đi rõ ràng. Giống như cuộc đời của họ, trước giờ vẫn luôn là đi một bước xem một bước, kết cục vẫn chưa thể biết.
“Em… đã lấy thứ gì của ông ta phải không? Là cái gì?”
Thời Giáng Đình đột nhiên mở miệng, giọng nói rất bình tĩnh. Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong giọng điệu đã mang theo sự chắc chắn. Anh chỉ là đang cho Giang Dư một cơ hội để chủ động thú nhận.
Hóa ra sự im lặng suốt cả quãng đường này, không phải là sự bầu bạn không lời, mà là sự chờ đợi của nghi ngờ.
Sự tin tưởng giữa họ đã sớm bị đủ loại chuyện trong quá khứ phá vỡ hoàn toàn, đến mức hiện tại, Thời Giáng Đình lại hỏi ra một câu hỏi như vậy.
Cây cầu mang tên “tin tưởng” kia, có lẽ cần rất nhiều năm mới có thể xây dựng lại.
Giang Dư cười một tiếng, giơ tờ giấy bùa kia lên huơ huơ: “Đưa đầu qua đây, em muốn dán lên đầu anh.”
Chiếc xe từ từ dừng lại bên con phố nhỏ vắng vẻ. Thời Giáng Đình sao có thể không biết công dụng của lá bùa này? Nhưng anh chỉ nghiêng đầu cười khẽ, nói: “Dán đi.”
Anh chủ động cúi đầu, gạt đi tóc mái trước trán, để lộ làn da nhẵn bóng.
“Em dán thật đấy.”
“Em cứ dán đi.”
Giang Dư đế gần anh, véo lá bùa từ từ đến gần giữa hai hàng lông mày anh.
Thời Giáng Đình nhắm mắt, yên lặng chờ đợi.
Tuy nhiên, thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-cot-phong-trien-tuyet-the-nhat-can-thong-a/2900794/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.