Đèn neon của khu phố thương mại dần dần sáng lên, hai người đã đi dạo rất lâu. Trong tay Giang Dư xách 5, 6 túi quà, đang tay chân luống cuống mà sắp xếp lại bao bì.
“Mẹ thích nhất là bánh ngọt của nhà này… lát nữa anh phải tự tay đưa cho bà ấy.” Lời còn chưa dứt, một bàn tay thon dài bỗng nhiên nhận lấy tất cả các túi trong tay cậu.
Thời Giáng Đình nhẹ nhàng xách hết tất cả các túi mua sắm, đáy mắt hiện lên ý cười trêu chọc: “Bây giờ anh có thể giúp em cầm rồi chứ?”
Câu nói này khiến lòng Giang Dư run lên.
Cậu nhớ tới ngày trước—— bởi vì người ngoài không nhìn thấy được Thời Giáng Đình ở trạng thái quỷ hồn, mỗi lần ra ngoài cậu đều phải như diễn kịch một mình, một mình xách hết tất cả đồ vật nặng trĩu lảo đảo về nhà.
Còn Thời Giáng Đình chỉ có thể như cái bóng trong suốt, im lặng đi theo sau cậu.
Nhưng bây giờ đã khác.
Thời Giáng Đình có thể quang minh chính đại mà chia sẻ gánh nặng với cậu, sẽ không bị coi là hiện tượng linh dị, sẽ không bị người qua đường ném tới ánh mắt kỳ quái. Họ có thể giống như bất kỳ cặp tình nhân bình thường nào trên thế gian, chia sẻ từng chút gánh nặng của cuộc sống.
“Cuối cùng cũng có một bờ vai để dựa vào.” Cả người Giang Dư thả lỏng, tựa trán lên vai Thời Giáng Đình. Ba năm mệt mỏi phảng phất như đã vỡ đê vào khoảnh khắc này, cậu ngửi mùi hương quen thuộc trên người đối phương, cảm thấy cơn đau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-cot-phong-trien-tuyet-the-nhat-can-thong-a/2900823/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.