139.
Tà áo rối loạn quấn quýt lấy nhau, giá sách vì động tác va chạm kịch liệt mà lung la lung lay, nếu như bên trên có treo một chiếc chuông nhỏ có khi lúc này cũng đã đinh đinh đang đang kêu lên từng hồi. Vạt áo của Lam Vong Cơ cũng bị lôi lôi kéo kéo, tán loạn lỏng lẻo.
"Ưm..."
Ngụy Vô Tiện khẽ thở dốc một tiếng, nước mắt không thể ngăn được tràn ra khỏi khóe mi, bàn tay mềm nhũn câu lấy cần cổ Lam Vong Cơ, hoảng hốt níu chặt lấy cổ áo y, hai cánh môi đỏ hồng bị mút mát phát ra tiếng nước nhỏ vụn. Chỗ mẫn cảm sau thắt lưng bị người thô bạo day ấn vô cùng kích thích, hai chân mở rộng, thân thể bị nâng đè nghiến trên giá sách run lên nhè nhẹ, bờ mông cong không ngừng vặn vẹo, bị người ta cách một lớp vải quần mềm mại ôm trọn, hệt như phát tiết mà không ngừng nhào nặn. Đại khái là vừa lành sẹo đã quên đau, cái miệng nhỏ phía sau không ngừng co rút, vải quần không cẩn thận bị mút vào bên trong mép thịt phấn nộn, sinh ra chút cảm giác tê dại nhỏ vụn, làm cho thắt lưng Ngụy Vô Tiện xụi lơ không thẳng nổi. Hắn đứng cũng đứng không vững nữa rồi, mềm nhũn mà bám lấy Lam Vong Cơ, bị đè nghiến giữa y và giá sách phía sau lưng. Hai cánh mông mượt mà bởi vì nụ hôn động tình này mà căng lên. Bàn tay từ vòng eo thon gọn trượt dần xuống dưới, đáp trên bờ mông no đủ, tùy ý vuốt ve khối thịt mềm mại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-dung-la-kho-choi/834072/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.