Một ngày nắng nhẹ sau trận bóng rổ vài tuần...
- Này, Lâm Thiên Khánh, cậu làm sao mà cứ ủ rũ như gà rù thế? - Hoàng Nhật vỗ vai Lâm Thiên Khánh, vui vẻ cầm bánh mì ăn.
- Tôi bất lực rồi. - Cậu trầm giọng nói.
Hoàng Nhật tắt ngúm nụ cười chệch choạng:
- Hả? Bất lực cái gì?
- Vy Khánh...không thích tôi.
Miếng bánh mì nghẹn ứ trong cổ họng Hoàng Nhật. Cậu chàng đỏ mặt tía tai nuốt mãi mới trôi xuống.
- Cái gì cơ? Sao cậu lại nói thế?
- Tôi cảm thấy mình không còn cơ hội nữa.
- Đại ca à, xin cậu đấy. Từ bao giờ cậu lại bi quan như thế này hả?
- Cậu không phải người trong cuộc, cậu không hiểu được đâu. Ánh mắt của Vy Khánh chưa bao giờ hướng về tôi. - Lâm Thiên Khánh nghẹn giọng.
Hoàng Nhật vỗ vai cậu:
- Cậu nghe tôi nói này, tôi thấy cậu với Vy Khánh...rất có khả năng đấy chứ. Đừng suy nghĩ lung tung nữa.
- Cậu cũng đừng an ủi tôi, tôi biết khả năng giữ chúng tôi đến đâu mà. - Lâm Thiên Khánh cười nhạt.
-...- Hoàng Nhật cạn lời.
- Nhưng không sao. Tôi vẫn không từ bỏ đâu. - Lâm Thiên Khánh vỗ vai Hoàng Nhật một cái rồi chạy vào lớp. Từ trong lớp vọng ra tiếng nói quen thuộc của cậu:
- Vy Khánh, cậu ăn gì không? Tôi đi mua.
Hoàng Nhật tựa người vào lan can, Lâm Thiên Khánh đã làm nhiều thứ như vậy, cũng chỉ mong nhận được một ánh mắt, vậy mà...
***
Dương Hàn Phong mấy hôm trước đang đi bộ trên đường đến trường, vì mải mê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-lam-ban-gai-toi-nha/1257203/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.