Bạch Lăng Tiêu đột nhiên thấy sau gáy mình đau buốt đến lạ, rồi từ cổ anh ta chảy xuống một dòng máu đỏ. Một lưỡi dao lam sắc bén vụt qua gáy anh.
Anh ta giật mình kinh hãi, vội nhìn về phía sau. Nơi đó xuất hiện một người con trai có dáng người cao lớn, khí chất phát ra hừng hực khiến anh cảm thấy rùng mình. Vết thương ở cổ anh ta...là thế nào đây?
- Mày là đứa nào? - Bạch Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy người này quen thuộc đến lạ.
- Mày không cần biết. - Hắn gằn giọng, đều đều nói từng chữ một, ánh mắt gắt gao nhìn cô gái đang ngất lịm trên chiếc ghế treo lơ lửng giữa trần nhà.
- Lại là vì con đàn bà thối nát này à? Mày không thấy Lâm Thiên Khánh gục ở đây rồi à? Mày...là đàn em của nó phải không? - Bạch Lăng Tiêu nghi ngờ nhìn hắn, khinh thường hỏi.
Dương Hàn Phong chỉ cười khẩy làm cho tên đại ca máu chó kia ngây người. Mãi sau hắn mới nhả ra một câu:
- Cậu ta xứng sao?
- Mày...mày có ý gì? - Bạch Lăng Tiêu sợ hãi lùi lại hai bước, trong lòng run rẩy như sắp có chuyện gì xảy ra. Anh ta quay lại nhìn hai tên đàn em, một tên đang ôm khuôn mặt đang bê bết máu đang chạy vội ra ngoài, một tên không biết trốn đâu mất tăm mất tích.
Bạch Lăng Tiêu cố nén sự sợ hãi trong lòng xuống, vênh váo:
- Mày đến đây làm gì?
- Đòi vợ. - Hắn một nặng một nhẹ trả lời làm Bạch Lăng Tiêu ngu người.
- Hả? Ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-lam-ban-gai-toi-nha/1257221/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.