Từ ngày biết Linh vụng về “ bếp núc”, Hoàng Thiên Nam liền không dám cho Linh đặt chân vào đấy nữa. Chuyện “ vú em bất đắc dĩ” mà cậu nghĩ trước đó quả là đã thành sự thật. Mỗi khi mẹ cậu đi vắng thì Nam lại không thoát khỏi việc quan tâm giờ giấc thức dậy, ba bữa hằng ngày cùng việc đi học ra về của Linh. Thật sự là rất mệt ah, cũng không khỏi khiến Nam hi vọng chuyện này sớm kết thúc mà đâm ra hay nghĩ vẩn vơ. 
“ Nam, cậu sao thế? Có chuyện gì à?” 
“ À, không có gì đâu!” 
“ Thật không?” Phác Trí Quân ngờ vực hỏi, rõ ràng là có gì đó mờ ám nếu không sao cậu ấy lại ngẩn người ra như vậy. 
Nam lấy chai nước, ngửa cổ uống một hơi, mới đáp “ Tớ gạt cậu làm gì?” 
Nói rồi cậu ôm lấy quả bóng dưới chân, sau đó liền kéo Phác Trí Quân ra sân bóng. 
“ Đi, chúng ta đi tập thôi.” 
Bạn cún con nào đó vẫn nhất mực không tin, ánh mắt chính là nói cậu cứ giấu đi nhưng không thoát khỏi tớ đâu. 
___________ 
Giờ ra chơi. 
Phác Trí Quân vì là tuyển thủ của trường nên dạo này gần như Linh toàn lui thủi với dế. 
Lúc nãy, cô hứng thú nhất thời ra sân bóng ngó xem cậu bạn mình tập tành ra sao thì thấy ở đó đã hút lấy một đám fangirl hò hét, Linh đương chen vào lại bị lườm nguýt cho một cái khiến cô giật cả mình. 
Linh đáng thương rời sân bóng quyết định kiếm một chỗ vắng người chui vào. 
‘ Khó chịu thật đấy!’ Linh vừa 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-roi-lai-ve-mot-nha/580092/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.