Linh vừa vào nhà, đã tiến thẳng vào cái ghế sofa rồi chễm chệ nằm dài lên trên đó. Biểu cảm hết sức thư thái mà quên rằng đây không phải nhà cô.
Thiên Nam vừa khóa cửa xong đi vào, đã thấy đứa con gái không ý tứ đang nằm ngả nghiêng trên ghế. Khóe miệng liền giật giật vài cái:
" Khụ, cậu..có phải là con gái hay không?"
Linh vẫn không buồn liếc mắt, hai tay nhẹ day day thái dương:
" Cậu không có mắt à? Còn không tự nhìn."
Cậu vừa nghe trong giọng cô có chút phiền phức thì mày liễu liền nhíu lại. Thế quái nào lại có đứa con gái như thế này xuất hiện trên đời?
Thiên Nam gãi đầu tiến lại gần, kéo cái thứ như smile chảy trên ghế sofa xuống
" Cậu tự nhiên quá mức rồi đó, mẹ tôi bữa nay không ở nhà nên cậu sẽ vào bếp"
Linh phát hoảng cự lại khi nghe từ "vào bếp", hầm hầm đưa chân ra đạp cho cậu một cú:
" Tôi là khách, cậu phải vào bếp khoản đãi tôi mới đúng."
Nam cũng không chẳng buồn nhăn nhó vì bị đạp chỉ hồn nhiên nhìn trần nhà:
" Bài kiểm tra 1 điểm a...không biết bác gái nghĩ gì?"
Rõ ràng là làm chuyện xấu thế mà Hoàng Thiên Nam lại móc đâu ra cái khí thế này. Cao cao tại thượng cho rằng mình là đế vương sai cô. Đã vậy thì cô toại nguyện..
" Cậu... tôi làm là được"
Linh toan đứng dậy, mặt mày không cam chịu đi vào bếp
" Vậy tôi đi lên phòng, xong thì gọi tôi xuống"
Nói xong, liền lạnh lùng quay bước lên phòng. Nam vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/oan-gia-roi-lai-ve-mot-nha/580093/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.