Nặc Nhất Nhất cảm thấy nhân sinh quan của cô sắp bị thay đổi rồi, nhìn nụ cười hiền lành hữu hảo của Lưu Bạch Ngọc, Nặc Nhất Nhất nuốt ngụm nước miếng gật đầu: “Thuận tiện.”
Buổi tối lúc ngủ, có lẽ là ngày đầu tiên ở trong sở, Nặc Nhất Nhất lật qua lật lại ngủ không yên, đối diện là Lưu Bạch Ngọc đang đeo tai nghe điện thoại, chắc là đang nghe âm nhạc êm dịu gì đó, trêи mặt có nụ cười nhàn nhạt.
Một lát sau, Nặc Nhất Nhất không chỉ có không ngủ yên giấc, cô che kín chăn, trong mắt tràn đầy kinh khủng.
Lưu Bạch Ngọc tháo tai nghe xuống, vuốt tóc dài, cười hỏi: “Có phải bị đánh thức không?”
“Chó sửa sao?”
Nặc Nhất Nhất bất an uốn éo người, Lưu Bạch Ngọc gật đầu: “Sân sau của chúng ta nuôi rất nhiều chó nghiệp vụ mỗi buổi tối đều sủa, này, cũng bình thường, người ta nói mắt chó có thể thấy rất nhiều thứ chúng ta không thấy được, nơi này vốn dĩ là nghĩa địa, mỗi nửa đêm chúng nó liền sủa không ngừng.”
Nặc Nhất Nhất lại rút sâu vào chắn, cô bắt đầu nhớ nhà.
“Có muốn nghe bình thư* một chút cho dễ ngủ hay không”
* Bình thư: kể một câu chuyện dài, dùng quạt và khăn làm đạo cụ.
Lưu Bạch Ngọc vễnh lỗ tai nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng, kỳ thực Nhất Nhất cũng không muốn nghe Bình thư, cô muốn nói với Lưu Bạch Ngọc, cứ như vậy nói chuyện mới sẽ không quá sợ hãi. Nặc Nhất Nhất mỉm cười gật đầu, hỏi: “Tốt, chị định kể chuyện gì?”
“Quỷ thổi đèn.”
“…..”
*
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-dau-ngoi-xuong/1244582/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.