Khi Lâm Xảo Nhi đến gặp Tề Mãn Mễ, cô thấy cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay cổ cuba màu xanh ngọc với một chiếc quần short âu màu trắng. Cô cười nói: "Nè, Tề Mãn Mễ, bây giờ trông em giống như cậu ấm Thượng Hải vậy." Tề Mãn Mễ không biết "cậu ấm" là gì, nhưng cậu biết Thượng Hải là thành phố lớn. Cậu hơi đỏ mặt.
Cậu cúi đầu nhìn bộ quần áo mềm mại và sạch sẽ trên người mình. Buổi tối khi đi ngủ, cậu sẽ gấp chúng gọn gàng và cất lại vào trong tủ quần áo. Vương Ngân Khâu bảo hành động của cậu không khác gì làm lễ cúng tế cả. Tề Mãn Mễ thay sang áo ba lỗ bóng rổ rồi nằm xuống bên cạnh Vương Ngân Khâu.
Hai người bắt đầu trò chuyện một lúc trong màn đêm. Lúc đầu, Tề Mãn Mễ nói nhiều hơn. Cậu kể với Vương Ngân Khâu về chuyện mình lớn lên ở Kiều Dương. Từ ngày còn bé, cậu và Tề Mãn Y chưa bao giờ có tiền tiêu vặt hay đồ ăn vặt. Mẹ thỉnh thoảng sẽ dùng số bột ngô còn sót lại để nhào ít bánh bao, chiên chúng trong mỡ lợn và cho chị em cậu ăn. Tề Mãn Mễ nghiêng người sang, ánh mắt lấp lánh nói với Vương Ngân Khâu: "Món đó ăn ngon lắm luôn."
Vương Ngân Khâu nghĩ món đó có thể ngon cỡ nào chứ. Ngày hôm sau, hắn đưa Tề Mãn Mễ đến cửa hàng thức ăn nhanh phương Tây ở trung tâm thành phố. Khi Vương Ngân Khâu đỗ đại học, Vương Quốc Minh đã đưa Vương Ngân Khâu đến đây ăn một lần.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-mot-cai-khuong-kha-thi/2076897/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.