Bước vào kỳ nghỉ hè, Vương Ngân Khâu lại bắt đầu giúp Tề Mãn Mễ học chữ. Bọn họ đến một hiệu sách gần nhà và mua một cuốn sách đánh vần tiếng Hán dành cho học sinh tiểu học. Vương Ngân Khâu hứa với Tề Mãn Mễ, nếu cậu viết đúng hết trong một lần thì hắn sẽ đến đón cậu tan làm một lần.
Khi lão Kiều bước ra khỏi sảnh khách sạn, anh nhìn thấy Vương Ngân Khâu đang lúng túng dựa vào chiếc xe đạp. Lão Kiều giơ ngón tay cái lên, nói: "Quả là một người đàn ông tốt, Vương Ngân Khâu à."
Vương Ngân Khâu trợn trắng mắt.
Hắn dựa vào cửa khách sạn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Tề Mãn Mễ đang nhảy múa thông qua tấm cửa kính sát đất. Tề Mãn Mễ vẫn cao hơn những cô gái bình thường một chút, cậu đứng ở hàng cuối, thực hiện động tác vặn mình bật nhảy nhưng chẳng khiến người ta cảm thấy không hợp đội hình. Tề Mãn Mễ từng nói cậu thực sự rất thích nhảy. Theo một ý nghĩa nào đó, cậu quả thật vô cùng may mắn khi gặp được Lâm Xảo Nhi khi vừa mới xuống tàu.
Vương Ngân Khâu cầm điếu thuốc, trò chuyện nhàn nhã với lão Kiều. Tề Mãn Mễ vội vàng thay đồ diễn và chạy ra ngoài sảnh lớn, vẫy tay chào Vương Ngân Khâu. Vương Ngân Khâu lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay.
Tề Mãn Mễ ngồi ở yên sau, ôm lấy eo Vương Ngân Khâu, Vương Ngân Khâu mắng: "Đừng ôm tôi, trên người cậu toàn mồ hôi."
Tề Mãn Mễ áp mặt vào lưng hắn.
Vương Ngân Khâu nói: "Cố ý đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-mot-cai-khuong-kha-thi/2076899/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.