“Nhu nhi, nàng ngồi đây thưởng thức phong cảnh sao?” Diệp Thế Đào một lần nữa bước vào Minh Nguyệt tiểu lâu, khoảng thời gian đi tắm nước lạnh hắn căn bản đã quên chuyện muốn tìm người giúp nàng chải đầu, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ôn Nhu ngồi im lặng ở cầu thang trên lầu vẻ mặt nàng vô cùng hoang mang và ảo não.
Ôn Nhu liếc mắt nhìn hắn. Chạy đi tắm rửa sớm như vậy, nam nhân này thật không biết là có chuyện gì xảy ra nữa, xem hắn một đầu tóc dài ướt sũng, còn có quần áo rõ ràng không thoát liền nhảy xuống nước, hắn rốt cuộc là tắm rửa hay là nghịch nước vậy ? Không lẽ là vừa bước ra khỏi cửa liền có người đẩy hắn ngã vào thùng nước ,ai dám đây ?
“Ta muốn đi, hôm nay, hiện tại, lập tức phải đi.” Nàng nói như trảm đinh tiệt thiết ( chém đinh chặt sắt ) , ý chí kiên định không hề dao động.
“Đi đâu?” Hắn vỗ vỗ ẩm ướt trên người, không chút để ý hỏi, trong lòng nghĩ chính mình nên đi đổi bộ quần áo nào mới xứng với bộ tử y (trang phục màu tím ) nàng đang mặc, đột nhiên muốn mọi người nghĩ rằng hai người bọn họ là một đôi trời sinh khi hắn đi cùng nàng.
“Đi đâu cũng được, chỉ cần không phải Diệp gia.” Phồng hai má ,nàng có phần hờn dỗi.
Hắn đi lên thang lầu, thân thủ vỗ vỗ cái đầu nàng, tựa như đang yêu chiều một sủng vật cáu kỉnh,“Chờ qua ngày mai, chúng ta cùng nhau rời đi.” Nói thực ra, nếu không phải vì đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-tai-nu-ve/1604434/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.