Hai người đang quấn lấy nhau lập tức sững lại.
Lam Ngọc Anh là người phản ứng lại đầu tiên.
Cô gần như nhảy xuống khỏi người anh, loạng choạng sửa sang lại quân áo.
Cái bóng nhỏ xíu ấy đã thò đầu ra, đang chấp tay sau lưng dò hỏi như một chủ nhân nhỏ.
Cô nuốt nước bọt, hơi không dám nhìn sang Hoàng Trường Minh đang đứng bên cạnh.
Bởi vì khi liếc mắt, cô đã thấy biểu cảm trên gương mặt anh thay đổi trong khoảnh khác.
Đội đồng tử của anh co rụt lại, anh cũng đang trừng mắt nhìn về phía cậu nhóc bất ngờ xuất hiện phá ngang chuyện tốt của người ta.
"Từ đâu ra thế này?"
Anh gần như bật câu hỏi ra từ trong kế răng.
Lam Ngọc Anh liếm liếm khỏe miệng.
ngượng ngập giải thích: "À, anh gặp rồi mà, con của anh Nguyễn Phong
Dĩ nhiên là anh biết
Cơ hàm của Hoàng Trường Minh như sắp bung ra hai bên má, anh trầm giọng hỏi.
"Vì sao lại ở đây? "À thì.." Lam Ngọc Anh nhún vai, dè dặt chọn lựa câu từ giải thích: Chuyện là thế này, anh Nguyễn Phong phải nhận nhiệm vụ mới, cô giúp việc mời về lại bỗng dưng bị ốm, không ai chăm sóc cho Châu Châu, cũng không kịp tìm người thay thế đột xuất.
Thế nên anh ấy đưa nó tới chỗ em, để em tạm thời chăm sóc nó."
Hoàng Trường Minh nghe xong câu giải thích của cô, khuôn mặt càng lúc càng đen xỉ lại.
Dĩ nhiên Lam Ngọc Anh có thể cảm nhận được sự không vui của anh, nhất là những cơn gió lạnh đang lừa vào trong tay áo.
Cô há
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/2201877/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.