Chương 1303
“Cô đúng là đồ mồm miệng lạnh lợi đấu!” Cố Yên không nói được gì, tức giận giậm chân.
Lông mày Trương Tiếu Du cau lại, cười găn: “Cảm ơn, bệnh nghề nghiệp thôi”
“Cô, cô, Cổ Yên duỗi ngón tay ra chỉ vào Trương Tiểu Du, nhưng cũng không nói được cái gì.
Hai má Cố Yên phồng lên, ánh mắt tức giận nhìn Trương Tiểu Du hồi lâu, cuối cùng thì tiến lên cầm lấy hộp giữ nhiệt, nổi giận đùng đùng quay người rời đi Cánh cửa được đóng mạnh phát ra một tiếng “âm”, rồi lại nhìn thấy Trần Phong Sinh đang đứng ở bên ngoài với vẻ mặt xem kịch vui, Cố Yên giậm chân, phổi sắp nổ tung đến nơi rồi, tức giận cầu nhàu một tiếng rồi chạy đi.
“Bốp bốp bốp!”
Trần Phong Sinh vỗ tay, nhàn nhạt nói: “Chậc chậc, thật đặc sắc!”
Trương Tiểu Du ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng vỗ tay, không biết anh ấy về từ lúc nào và đã đứng ở đó bao lâu rồi, cô ấy chợt cảm thấy xấu hổ khi nghĩ rằng vừa rồi anh ấy đã nghe thấy những lời cô nói.
Trương Tiểu Du khẽ hắng giọng, cô lúng túng chuyến sang chủ đề khác: “Anh xử lý xong cho bệnh nhân rồi à?”
Trần Phong Sinh đút hai tay vào túi áo blouse trắng rồi uể oải bước tới, khuôn mặt hoàn toàn không còn vẻ nghiêm nghị như khi vừa đứng dậy rời đi, anh nói: “Ừ, sau khi phẫu thuật xong có thể sẽ xảy ra một trong những hiện tượng đào thải, cũng không phải vấn đề gì quá to tát”
“Vâng” Trương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/2203662/chuong-1303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.