Chương 1514
Bởi vì không thể sánh bằng trong nhà, lúc trực ban bất cứ lúc nào cũng có thể có biến, cho nên mỗi lần Trân Phong Sinh chỉ có thể cởi áo blouse trắng, mặc đồ phẫu thuật mà ngủ, tuy không trần trưồng giống như bình thường nhưng cách một lớp vải dệt cô vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Không biết tại sao, rõ ràng cô đã dặn mình không được nghĩ đến nữa, nhưng tầm mắt lại cứ không tự chủ được mà nhìn xuống phía dưới, nhất là vị trí nào đó không thế miêu tả cụ thể…
Trương Tiểu Du nuốt nước miếng, cô thế mà lại cảm thấy có chút miệng khô lưỡi đẳng “Thế nào? Còn muốn một lần nữa sao?”
Bỗng dưng, giọng nam trầm thấp mang theo vài phần trêu đùa vang lên.
Trương Tiểu Du giật mình, ngẩng đầu mới nhìn thấy chẳng biết Trần Phong Sinh đã tỉnh từ lúc nào.
Lúc này một tay anh gối sau đầu, đôi mắt đào hoa cười như không cười nhìn cô, lười biếng nhếch môi: “Nếu bà Trần có nhã hứng, anh cũng không ngại!”
Tuy là đang ghẹo cô, nhưng chỉ mấy câu chữ lại khơi gợi lại hình ảnh tối hôm qua “Lưu manhI” Vành tai Trương Tiểu Du nóng lên nh như tối hôm Trần Phong Sinh nhíu mày, lộ vẻ trầm tư đứng đắn nói: qua là em giở trò lưu manh mài”
“…” Trương Tiểu Du cần răng.
Cô không nên tiến hành lý luận với lưu manh làm gì!
Trương Tiểu Du xốc chăn lên trực tiếp không thèm để ý đến anh mà rời giường, cô buộc mái tóc dài lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/2203993/chuong-1514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.