"Tôi nghĩ bà nhầm rồi, bà La," Mộc Bạch Trình trầm giọng. "Tôi đúng là thiếu tiền, nhưng không bao giờ đem Omega ra đổi chác. Tần Tịch Dao là một con người, không phải vật sở hữu của ai."
Trong ánh mắt lạnh nhạt của Tần Tịch Dao lóe lên một tia cười. Không ngờ kẻ tham tiền này lại nói được lời như vậy.
Sắc mặt bà La trở nên khó coi. Trần Nghiêu lao tới trước mặt Mộc Bạch Trình, hùng hổ: "Mày không giao Omega này ra thì cút khỏi đây. Đây là nhà mẹ tao!"
"Được." Tần Tịch Dao bước tới, nắm tay Mộc Bạch Trình, giọng bình thản: "Theo luật, hành vi của các người gọi là xâm nhập tư gia trái phép. Giờ các người nên đi."
"Cái gì?" Bà La cười khẩy, như nghe chuyện hài. "Đây là nhà của tôi!"
Tần Tịch Dao chẳng thèm đáp. Nàng quay sang Mộc Bạch Trình: "Ngươi ký cái gì đó chưa? Ừm... hợp đồng thuê nhà?"
Mộc Bạch Trình ngẩn ra, gật đầu: "Ký rồi, còn nửa tháng nữa mới hết hạn."
Tần Tịch Dao gật đầu. Vậy thì họ nắm đằng chuôi. "Nếu đã thế, là chủ nhà vi phạm hợp đồng. Bà tính bồi thường thế nào?"
Mặt bà La xám ngoét, lạnh lùng: "Cô gái, đừng tưởng bở mà bắt nạt bà già này không biết luật. Tôi là chủ nhà, muốn lấy lại nhà lúc nào chả được. Bồi thường cái gì?"
Tần Tịch Dao không nói, chỉ nhìn Mộc Bạch Trình, ánh mắt như hỏi ý cô có muốn truy cứu không.
Ánh mắt Trần Nghiêu quét qua người Tần Tịch Dao, d*c v*ng lộ rõ. Mộc Bạch Trình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/omega-cua-toi-la-thien-su-dinh-cap/2851365/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.