Nụ cười của Bạch Khởi rực rỡ như ánh mặt trời ló dạng nơi đường chân trời, chói lóa đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Cậu ôm trong tay một bình hoa đủ sắc màu, cứ thế xông thẳng vào tầm mắt của Kỳ Hách Diễn. Lúc đó alpha còn đang bực bội — liên minh bên kia yêu cầu hắn đưa ra lời giải thích, còn gia tộc hắn thì âm thầm đẩy sóng, muốn kéo vị chuẩn đế này xuống nước.
"Đẹp." Giọng Kỳ Hách Diễn khàn đi vài phần, hắn cúi mắt, định đưa tay nhận lấy bình hoa: "Cậu cắm à?" "Ừm!" Bạch Khởi gật đầu mạnh, tránh khỏi tay hắn, ôm chặt bình hoa vào lòng: "Em để ở đó được không?" Cậu chỉ về một góc, còn giải thích thêm: "Em thấy để ở đó sẽ đẹp lắm, nơi này màu sắc nhạt nhòa quá." Bạch Khởi thích những gam màu ấm, nên ngôi nhà nhỏ ở khu ổ chuột của cậu lúc nào cũng toát lên vẻ ấm áp. Còn nơi đây, lạnh lẽo, như không có nhịp đập, không có hơi thở, không có dấu hiệu của sự sống. Kỳ Hách Diễn rút tay lại, có hơi tiếc nuối, quay đầu nhìn theo ánh mắt cậu, cũng chẳng để tâm mấy: "Vậy cứ để ở đó đi, cậu muốn làm gì thì cứ làm." "Vâng ạ." Bạch Khởi vui vẻ đồng ý, đặt bình hoa xuống chỗ mình muốn, rồi lại nhận lấy bình hoa từ tay Dung Tự: "Cũng đẹp lắm." Dung Tự "ừ" một tiếng, ánh mắt liếc nhìn biểu cảm của Kỳ Hách Diễn, trực giác mách bảo anh rằng alpha này đang rất bực bội, mà anh cũng không muốn dây vào. Nhưng nhìn trạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/omega-ga-vao-nha-quyen-quy/2916872/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.