So cãi nhau và ghen cái nào sẽ làm cho người ta khổ sở hơn.
Diệp Phi vào phòng, nàng buồn bực đến mức cảm thấy nàng sẽ nôn ra máu trong giây tiếp theo.
Nàng nhìn phòng tắm, không muốn tắm, nhìn chiếc giường, không muốn ngủ, nhìn cửa, không muốn ở chỗ này.
Vào phòng chưa đầy một phút, Diệp Phi mở cửa rồi lại đi ra ngoài.
Cửa mở ra, đụng phải Tả Lộ Dư vừa lên lầu.
Diệp Phi vẫn nở một nụ cười giả tạo, bước qua bên trái, muốn vòng qua cô.
Tả Lộ Dư bước sang phải một bước, chặn đường nàng.
Diệp Phi lại bước sang phải, Tả Lộ Dư vẫn chặn đường nàng như cũ.
"Làm gì vậy?"
"Xin lỗi."
"Ồ biết rồi chị nhường một tí em muốn xuống lầu." Diệp Phi nói liền một mạch.
"Diệp Phi." Tả Lộ Dư cau mày: "Em đừng vậy."
Diệp Phi đứng ngay ngắn, hỏi ngược lại: "Vậy em phải thế nào? Phải cảm ơn hai người à? Cám ơn hai người vì đã chơi em để em hoàn toàn nhận ra bản thân?"
Giọng nói nàng trở nên mềm mại: "Tả Lộ Dư, em rất yêu chị."
"Diệp Phi." Tả Lộ Dư hơi bước tới, không thoải mái: "Chị sai rồi, chị thật sự biết lỗi rồi."
"Em nghe rồi, chị còn gì nữa không? Không có thì em xuống lầu."
"Diệp Phi..." Tả Lộ Dư lại gọi nàng.
Lần này Diệp Phi không để ý nữa, vòng qua Tả Lộ Dư đi xuống lầu.
Buổi tối Diệp Phi mất ngủ.
Ban đầu nàng vẫn giận Tả Lộ Dư, nhẹ dạ cả tin nghe lời gièm pha đối xử với nàng như vậy, nàng nhớ lại dáng vẻ vừa khóc vừa ầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/on-luong/2364633/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.