Tô Manh cắn môi, ôm Tiểu Khải né khỏi đôi Converse màu trắng, tiếp tục né sang bên cạnh đi ra ngoài cửa quán cà phê.
Tiểu Khải nằm trong lòng mẹ không vui chút nào. Nó không dễ dàng gì mới tìm được cho mẹ một người bạn trai tiền nhiều mà đoản mệnh. Bây giờ người ta đã xuất hiện rồi mà mẹ lại đi. Vậy không phải là công sức trước.
kia đều uổng phí rồi sao? Nó cố sức đẩy cái tay đang ấn chặt nó của Tô Manh, bất mãn kêu lên một tiếng: “Mẹ!” Một tiếng mẹ này dọa Tô Manh một phen hú hồn! Tô Manh sợ tới mức mặt mày trắng bệch, dùng hết sức ấn Tiểu Khải lên vai, cất bước muốn rời đi! Lúc Thẩm ɖu͙ƈ An điều tra KU thì biết người phụ nữ này.
đã ly hôn và còn có một đứa con trai năm tuổi nên khi nghe thấy tiếng mẹ này hắn cũng không kinh ngạc.
Chỉ có điều dường như người phụ nữ trước mặt không muốn để hán biết chuyện này, mặt mày đều tráng bệch cả ra. Hàng lông mi dài như cánh bướm run rẩy không ngừng, hản nhìn sinh lòng thương.
Nhưng vì buổi gặp mặt hôm nay, hẳn đã tốn không ít thời gian nên tuyệt đối không cho phép đương sự không đánh đã lui. Tiếp đó hắn liền giơ tay chặn Tô Manh đang hoảng sợ muốn chạy.
Tô Manh bị chặn lại, căng thẳng tới nổi hai vai run run, mắt nhìn chằm chằm dưới đất, không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm ɖu͙ƈ An, run rẩy nói: “Quý ngài đây, phiền anh nhường đường một chút, tôi muốn đưa con về nhà uống thuốc.” Thẩm ɖu͙ƈ An
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/23829/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.