Editor: Cà Chua.
Lâu lắm không gặp mặt Phong Kiêu, ngày hôm qua gặp nói rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là không dùng biện pháp an toàn, hai người cùng nhau giải quyết nạn đói nhiều ngày qua.
Dù gì cũng đang trong giai đoạn nồng nhiệt của tình yêu, An Mộc đã hiểu được nghĩa của câu: một ngày không gặp như cách tận ba thu.
Cho nên, sau khi cùng Ngôn Phi Thần thảo luận xong sự việc, nhận ra đã là 11 giờ rưỡi, cô đang do dự thì Phong Kiêu gọi điện tới.
“A lô, đang vội à?”
Phong Kiêu khựng lại, “Không vội.”
Vừa dứt lời, những nhân viên đang tăng ca liên tục mấy ngày liền đồng loạt nhìn nhau, mấy nay lão đại toàn tranh thủ ăn cơm hộp cùng mọi người, sao lại có thể nói không vội một cách thản nhiên như vậy?
“Vậy có muốn cùng nhau ăn cơm không?” An Mộc thử dò hỏi.
Phong Kiêu nhướng mày nhìn đồng hồ, “Được!”
An Mộc hưng phấn, “Em đến chỗ anh.”
“Được.”
Gác điện thoại, ánh mắt Phong Kiêu đảo qua đống văn kiện đang chất chồng, xoa xoa thái dương.
Gần mười ngày không ở trong nước, văn kiện đã chồng chất như một quả núi nhỏ rồi.
Phong Kiêu đứng lên, “Được rồi, nghỉ trưa đi, buổi chiều chúng ta lại tiếp tục.”
Nói xong anh cầm lấy chiếc áo khóac, đi ra ngoài.
Anh vừa đi khuất, trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu rên.
Phải biết rằng, nếu giữa trưa mà một bộ phận không xử lí văn kiện, bọn họ liền phải tăng ca!
*
An Mộc ngồi trên xe của Âu Dương Sát Sát, tiến vào bãi đỗ của FAE, sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/1615310/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.