"A"
Vừa về đến trụ sở Lạc Gia, Lạc Kình liền lôi cổ Đường Hi về phòng mình, ném mạnh cô lên chiếc giường lớn.
"Lão...lão đại, anh nhẹ tay chút, lưng tôi còn đau.."
Lạc Kình nghe xong thì trực tiếp đè Đường Hi xuống, nâng cầm cô lên sát gần mặt mình, nói nhỏ:
"Đau mà còn dám cãi lời tôi?"
Đường Hi mồ hôi đã đổ đầy sống lưng, thà là hắn gầm lên như bình thường còn đỡ hơn là bây giờ. Hắn chịu nói chuyện nhỏ nhẹ... chắc chắn cô không yên rồi...
"Cởi áo ra!" Lạc Kình mặt lạnh băng, ra lệnh cho Đường Hi.
Đường Hi cả kinh, mắt mở to nhìn Lạc Kình như muốn hắn giải tỏa thắc mắc cho mình.
Mẹ nó! Quá lắm rồi hắn coi mình là gì?
"Em không cởi? Được! Tôi giúp em!"
Vừa nói hắn vừa nhanh tay xé toang chiếc áo Đường Hi đang mặt. Cảnh xuân hiện ra không một chút che giấu.
"Á Lạc Kình! Tôi là thuộc hạ của anh chứ không phải bạn giường của anh!"
Cô mặt đỏ tía tai, dùng tất cả sức lực bình sinh mà vùng vẫy ra khỏi Lạc Kình, sau đó nhanh tay che lại những vùng da thịt khiến người ta khao khát.Lạc Kình mặt không đổi sắc, vẫn nhìn chằm chằm Đường Hi mặc cho cô đang không ngừng "nhe nanh" với mình.
"Cộc cộc"
Cũng may tiếng gõ cửa đã làm gián đoạn tình hình căng thẳng lúc này.
"Lão đại! Đồ đã mang đến rồi!"
Lạc Kình nhận lấy đồ từ Trấn Kiệt, không quên che tầm nhìn của hắn. Mặc dù giường ngủ khuất tầm cánh cửa, nhưng hắn vẫn không muốn bất cứa ai có một cơ hội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-trum-hac-dao-muu-ke-sau/1053402/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.