Nhìn vào mắt Matt, Leslie biết ngay là anh đang nổi giận. Cô nghĩ chắc là anh giận mình, dù cô không nhớ được mình đã làm gì để đáng bị như vậy. Khi đến gần họ, anh rút điện thoại ra bấm số. Anh nói gì đó, tắt điện thoại rồi nhét vào túi.
“Xin lỗi, nhưng ta phải về thôi”, anh nói, nhả từng tiếng lạnh lùng. “Có vẻ như Carolyn đang lên cơn đau đầu.”
“Được thôi”, Leslie nói, thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhõm vì đã không thể hiện cho anh thấy rằng cô ấn tượng với khuôn mặt điển trai của anh. “Tôi cứ tưởng mình không thể nhảy trở lại được.” Cô nhìn vào mắt Matt ngượng nghịu: “Quả thực là tôi rất vui”.
Anh không đáp lại mà chỉ nheo nheo mắt và không tỏ vẻ gì thân thiện lắm. “Ed, chú ra trước trông chừng xem xe đến chưa được không? Tôi vừa mới gọi điện cho lái xe.”
“Được.” Cậu hơi lưỡng lự giây lát rồi cũng đi ra.
Matt đứng chằm chằm nhìn xuống Leslie khiến cô cảm thấy khó chịu. “Cô khiêu vũ không giống gì là người bị khập khiễng cả”, anh nói khẽ. “Cô không phải như những gì vẫn bộc lộ ra, đúng không? Tôi có cảm tưởng rằng trước khi bị thương ở chân, cô từng là một vũ công xuất sắc.” Leslie bối rối. “Tôi học từ mẹ mình”, cô nói với giọng thành thật. “Tôi từng khiêu vũ với bà.”
Matt bật cười thành tiếng. “Lại giở thêm trò khác nữa rồi”, anh nói. Anh đang nghĩ về sự khiếp sợ giả dối, cách cô lúc nào cũng co người lại mỗi khi anh đến gần. Thế rồi, tối nay, sự đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-trum-texas/1671562/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.