Hai chân Thy Trâm mềm nhũn.
Cả người run rẩy.. Nhưng đã mấy giây trôi qua..
Không hề có cơn đau nào.
Cô từ từ mở mắt..
Một thân mình cao to đang đứng chắn trước mặt cô.. Con dao găm bạc cắm sâu vào vai anh..
Máu chảy ra đỏ thẫm ướt đẫm một vạt áo sơ mi trắng.. Rơi từng giọt xuống chuôi dao.
Mùi máu tươi ngập tràn trong không khí.
Ngay sau đó trong lúc bọn họ đang bất cẩn, anh ôm cô vào lòng nhanh như tia chớp lao về phía trước..
Cuối cùng dừng lại ở một khu vườn trong đầy cây oliu, cô và anh nấp phía sau thân cây to..
Khuôn mặt đầy vết trầy xước của Đỗ Nhất Phong càng lúc càng nhợt nhạt.
Nước mắt của Thy Trâm cứ thế tuôn ra, không kiềm chế lại nổi.
- " Nín đi.. Tôi không muốn nhìn thấy em khóc.. " Đỗ Nhất Phong khó nhọc mở miệng nói.
- " Là do cứu tôi... nên anh mới bị thương.. Tôi xin lỗi ".. Nước mắt như những viên thủy tinh rơi đầy gương mặt trắng nõn.
Nếu không gì bảo vệ cô thì Đỗ Nhất Phong đã không bị thương như thế này.
- " Em quên tôi là ai rồi sao.. Tôi không phải là con người.. Tôi là ma cà rồng.. Mà ma cà rồng thì bất tử... ".. Đỗ Nhất Phong vừa nói vừa ho khan mấy tiếng.
- " Lúc trước vết thương của anh rất mau phục hồi.. Sau bây giờ càng lúc càng chảy nhiều máu như thế này.. ".. Cô nhìn thấy một bên vai của anh bị máu tươi nhuộm thành một mảnh.
- " Là do đoản tinh huyết bạc.. Lửa và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-anh-la-ma-ca-rong/847562/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.