Theo tập tục trong thôn, khi mời người khác về làm dùm mình thì phải bao cơm họ. Cho nên sáng sớm tiểu Tú đã dậy để chuẩn bị. Vấn đề là trong nhà không có đàn ông, bà Hảo và tiểu Tú cũng ít khi ăn thịt. Cũng may là tiểu Tú còn có thể dựa vào mảnh sân kia để lấy chút đồ ăn mới mẻ, đều là đồ tươi ngon cả. A Tài cũng rất chịu khó, sớm ra đã cầm dụng cụ chờ ở cửa nhà Tô gia.
Tiểu Tú mở giúp cửa, rồi chuẩn bị chút trà gừng đặt ở trên bàn để cho a Tài uống, vốn định giúp cậu ta một tay, nhưng a Tài nói: "Tiểu Tú, cô đi làm việc đi, việc nhà cần cô hơn ở đây." Tiểu Tú cũng thật thà: "Vậy tôi đi về trước, có chuyện gì thì cậu cứ gọi một tiếng là được, tôi ở bên cạnh sẽ nghe thấy." A Tài gật đầu, bắt đầu lấy dụng vụ ra. Tiểu Tú nhìn một chút rồi trở về.
Lúa đã gặt xong, tạm thời ngoài ruộng không có việc gì để làm, cho nên sau khi trở về tiểu Tú cho heo ăn trước, sau đó ra mảnh đất phía sau nhà cuốc đất nhổ cỏ, khi xong việc thì nói với bà Hảo một tiếng, xách cái giỏ màu xanh ra khỏi cửa.
Ở vùng Giang Nam, rất nhiều nhà trước sau đều có sông. Bên bờ sông người ta tự mình làm một chiếc cầu nhỏ, là loại một đầu trên mặt đất, một đầu thả xuống gần mép nước, để mọi người giặt quần áo, rửa rau gì đó. Lần này mục đích của tiểu Tú chính là chiếc cầu nhỏ kia.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-chung-ta-cung-nhau-lam-ruong-di/1316114/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.