- Anh....
Gia Ái ngẩn người vài giây, song lại chớp mắt tỏ vẻ chán ghét dịch người ý muốn rời đi
- Đừng... Hắn nhanh tay nắm lấy cổ tay cô, thanh âm khẩn thiết - Đừng đi
Ánh mắt này là sao?
Đang van xin cô?
Trần Khải anh tự cho mình cái quyền hạn quá lớn rồi.Đã có Tần Mai Linh rồi hà tất gì phải bắt ép tôi ở lại?
Hất tay,nghiêng người cô lạnh nhạt hỏi hắn
- Đừng đi? Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi?
Phím môi im lặng, Trần Khải chỉ dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, thân không nhúc nhích
"Hừ" Đôi chân thon dài cô bước qua hắn, chính xác là một bước chân
" Á!!"
Bóng hình to lớn hắn xoay người ôm trọn cô vào lòng, khuôn mặt sắc sảo vùi vào cổ Gia Ái tham lam hít lấy cái "mùi" thơm mà hắn ngày đêm thương nhớ. Giọng khàn trầm phả vào cổ nhỏ mẫn cảm của cô
- Tại sao lại không có quyền gì? Anh là chồng em, là người chung giường với em quyền của anh chính là quyền của một người chồng đối với một người vợ... Chính là em!
Cái ôm gắt gao của hắn lại vô tình phản tác dụng, cơ ngực rắn chắc của hắn khiến cho vết thương trên lưng cô nhói đau
Tất cả những ký ức đáng sợ ùa về, tâm cô lại chết lặng những lời sỉ vả đêm đó, nhát roi đêm đó, khuôn mặt quỷ dữ đó cô mãi mãi cũng không quên!
- Tránh ra...Trần Khải anh mau tránh xa tôi ra.. Tôi ghét anh...ghét anh...
Cô vùng vẫy mãnh liệt, liên tục đánh hắn. Chỉ mong hắn làm ơn tránh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-dung-den-day/124546/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.