Tề Giai trực tiếp đi về phía rèm cửa sổ, kéo một cái, ánh mặt trời 12 giờ trưa mùa hè mãnh liệt, chói mắt tràn vào phòng ngủ của Mạc Bảo Bối, ngoài cửa sổ còn truyền đến tiếng chim hót và tiếng của Mạc Trường Thắng.
Rèm cửa sổ phòng Mạc Bảo Bối được chọn là vải chuyên dụng để chắn nắng may trong hai tầng tơ lụa hồng nhạt, chức năng mùa đông cách lạnh, mùa hạ cách nhiệt, có tính riêng tư và hiệu quả cách âm rất tốt. Tề Giai kéo nó ra khiến ánh mặt trời và âm thanh truyền vào căn phòng.
- Cứu mạng, ai tới bắt hai yêu nữ này với! - Mạc Bảo Bối giống một con sâu lông, quấn ga giường lăn lộn trên giường, khổ sở nhỏ giọng rên rỉ.
- Còn chưa chịu rời giường, cái đồ siêu lười cậu, đã sắp ăn cơm trưa mà cậu còn ngủ. - Viên Tử ngồi bên giường Mạc Bảo Bối cười nói, đưa tay giữ hai cánh tay Mạc Bảo Bối, muốn kéo cô dậy.
Mạc Bảo Bối không chút cử động, tiếp tục làm ổ trên giường. Hơi sức Viên Tử không lớn hơn Mạc Bảo Bối, chỉ có thể nhìn Mạc Bảo Bối tiếp tục ngủ nướng mà không thể làm gì.
- Giai Giai cậu giúp tớ một chút, cậu xem Bảo Bối vẫn không chịu rời giường. - Viên Tử hờn dỗi gọi Tề Giai đứng ở bên cửa sổ, bất mãn nhìn Mạc Bảo Bối dúi đầu vào gối.
- Mở Quốc ca. - Tề Giai nhàn nhạt liếc mắt nhìn, từ từ phun ra ba chữ.
Viên Tử vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, xông tới sofa nhỏ lấy điện thoại di động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-khong-thuan-ba-xa-luu-manh/1543575/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.