Mùa hè, ánh nắng tươi sáng.
Tựu trường đã 2 tuần lễ rồi, giữa thời gian này Ross tới thăm một lần. Mạc Bảo Bối càng cảm thấy Ross càng lúc càng giống là một ông lão, luôn không yên lòng cái này không yên lòng cái kia, sau đó coi cô thành đứa trẻ nhờ cậy người khác phải chăm sóc cô thật tốt.
Nói giỡn, ở đây là trong trường học, khi nào thì đến phiên người khác chăm sóc cô?
Mạc Bảo Bối đứng trong võ quán, mặc quần áo luyện Taekwondo đánh ngã đàn em trên mặt đất, một cước giẫm trên mặt người nọ, nghĩ tới hình ảnh mấy ngày trước Ross lại có thể nhờ cậy Tiểu Ngoan chăm sóc mình, đạp mặt của học sinh nọ càng thêm hung tợn.
Ngày đó là buổi chiều chủ nhật, Tiểu Ngoan cầm bài tập đến nhà Mạc Bảo Bối nhấn chuông cửa, vốn là mang bài tập đến cho cô chép, nhưng không ngờ Ross khéo léo từ chối, còn nói tự mình phụ đạo cô làm bài tập, không cần nhờ đến Tiểu Ngoan nữa.
- Sư tỷ, mặt em muốn lệch rồi. – Cậu nam sinh nhỏ bị giẫm dưới chân đáng thương nói. Sao cậu ta xui xẻo như vậy chứ, tới đây đang ký vào võ quán Teakwondo thế nhưng đụng phải một sư tỷ bạo lực vậy. Vốn sĩ cậu ta cũng không tệ thế này, hôm nay. . . . . . đoán chừng không có cách nào qua cửa.
Cậu nam dinh nhỏ như đưa đám nghĩ, cúi gằm đầu.
Mạc Bảo Bối phục hồi tinh thần lại, nhìn cậu nam sinh bị chính mình giẫm dưới lòng bàn chân, nhấc chân lên.
- Không tệ, rất chịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-khong-thuan-ba-xa-luu-manh/1543703/quyen-2-chuong-19-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.