Trong mắt Mộc Minh hiện lên chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức chấp hành mệnh lệnh rời đi.
Tô Ảnh lo sợ bất an đi theo Mộc Minh tới một căn phòng.
Lần đầu tiên cô biết được, trong bệnh viện này còn có một phòng bệnh xa hoa cao cấp như thế.
Trên người Tô Ảnh vẫn mặc lễ phục lúc rời đi, bây giờ đã trở nên nhàu nhĩ không thể tả.
Mộc Minh nói với Tô Ảnh: “Cô đi rửa mặt một chút, rồi đến gặp tổng giám đốc.
”Vẻ mặt Tô Ảnh đầy khó hiểu nhìn Mộc Minh, Mộc Minh cũng không giải thích thêm gì cả, chỉ đưa cho cô một túi giấy.
Tô Ảnh cúi đầu nhìn lướt qua, cô biết nhãn hiệu này, là một nhãn hiệu quốc tế lớn, chắc không phải là đang sỉ nhục quần áo của cô chứ?Tô Ảnh cũng biết dáng vẻ của mình bây giờ có bao nhiêu chật vật, thế nên cũng không từ chối, cầm quần áo mà Mộc Mình đưa cho đi vào toilet.
Vào bên trong, Tô Ảnh mới biết được, hóa ra toilet cũng có thể thiết kế xa hoa như thế.
Cô nơm nớp lo sợ nhanh chóng rửa mặt, lau hết đi nước mắt trên mặt.
Lúc thay quần áo, phát hiện là một bộ quần áo cực kỳ bình thường, cô mới hoàn toàn yên tâm.
Đẩy cửa ra, tóc dài vắt qua đầu vai, váy dài màu lam tươi mát, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, sáng ngời rực rỡ, khuôn mặt thanh tú thuần khiết.
Lúc Tô Ảnh đi ra, đôi mắt giống như bức tranh của Phó Thịnh liền mở to trong giây lát.
Giống, quá giống.
Giống như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-kieu-ngao-sung-vo-yeu/1373425/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.